CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1153

Mã Tiểu Dung, người phụ trách thị trấn Hạ Câu, con gái của Mã Kiến Quốc.

Sau đó gả cho cậu chủ Vương Gia Cường của tập đoàn Tứ Hải.

Hơn nữa, cái tên mà Mục Tranh kiếp trước gọi chính là cái tên này.

Xem ra Mã Tiểu Dung đã làm tổn thương anh ta rất sâu!

Mục Thanh Sơn nghe thấy con trai không ngờ lại chỉ trích ông ta, tức giận đến mức sắc mặt tái xanh: “Con cảm thấy ba sẽ trút giận lên người cô ấy hay sao? Cô ấy có đáng để ba trút giận hay không?”

Mục Thanh Sơn lộ vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, ông ta tức giận là vì đứa con trai hồ đồ không chịu thua kém của mình.

Lời nói vừa rồi của Mã Tiểu Dung rõ ràng có ý khiêu khích cha con bọn họ.

Tuy rằng Mục Thanh Sơn không nắm được chứng cứ gì để chứng minh Mã Tiểu Dung có vấn đề, nhưng dựa vào trực giác nhiều năm của ông ta, ông ta nhận định Mã Tiểu Dung nhất định có vấn đề.

Mục Tranh cười lạnh nói: “Ba, sự thật bày ra trước mắt, ba còn muốn chơi xấu hay sao!”

“Thăng khốn, tại sao ba lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như con chứ!” Mục Thanh Sơn tức giận.

Mã Tiểu Dung vội vàng giả vờ khuyên nhủ: “Chú Mục, nếu chú không muốn mảnh đất này, cùng lắm thì nhường cho nhà họ Vương, thắng bại là chuyện thường ngày của nhà binh, chú đừng tức giận có hại cho sức khỏe!”

Lời này nghe có vẻ không có gì, hơn nữa còn là lời khuyên tốt.

Thế nhưng, người sáng suốt vừa nghe là có thể nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời này.

Cho dù nhà họ Mục buông tha lô đất vàng này, đó chẳng qua cũng chỉ là một lần lựa chọn rất bình thường của công ty. Nhưng Mã Tiểu Dung lại mô tả cuộc đấu thầu này thành chiến đấu với tập đoàn Tứ Hải, nếu tập đoàn Mục thị buông tha, chẳng khác nào bại trận!

Lòng dạ này đáng chém!

Tuy nhiên chỉ dựa vào những lời này để nói Mã Tiểu Dung có lòng dạ xấu xa thì rõ ràng không đủ chứng cứ.

Làm không tốt còn có thể bị Mã Tiểu Dung cắn ngược lại một cái.

Mục Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Dung, trong lòng có chút khiếp sợ. Nếu đúng như ông ta nghĩ, như vậy cô gái này có tâm cơ thật sự quá sâu!

Những lời nói của Mã Tiểu Dung đương nhiên không có tác dụng gì đối với một lão hồ ly trong thương trường như Mục Thanh Sơn.

Thế nhưng, đối với một người trẻ tuổi như Mục Tranh thì lại thành công ngay lập tức Mục Tranh cảm thấy rất sỉ nhục, rõ ràng có thực lực đánh bại Vương Gia Cường, hiện tại lại phải nhận thua. Nhất là ở trước mặt bạn gái của mình, nhận thua trước mặt kẻ địch lớn nhất của mình.

Làm sao Mục Tranh có thể cam tâm?

Lần này, không có sự đồng ý của Mục Thanh Sơn, Mục Tranh trực tiếp giơ tấm biển lên: “165 tỷ!”

Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Vương Gia Cường, lộ vẻ mặt thoải mái.

Anh ta nhịn lâu như vậy, rốt cuộc phản kích được một phen.

Tuy nhiên, kế tiếp chỉ sợ phải nghênh đón lửa giận của cha mình.

Thế nhưng, Mục Tranh không hối hận, thay vì bị nghẹn khuất như vậy, không bằng thống khoái thả tay đánh một trận!

Vì thế, Mục Tranh đã chuẩn bị tốt cho việc bị ba mình đánh một trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi