CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1185

Tô Ngạn Ninh cũng thấy mong đợi: “Trình Kiêu, nếu có vị cao nhân nào như thế thì phải giới thiệu cho tôi biết đấy!”

Về phần Mạc Vũ, tuy cô ta vẫn không nói gì nhưng Trình Kiêu nhạy bén nhận ra chút mong chờ thoáng hiện trên nét mặt cô ta Tuy chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng điều đó đã chứng tỏ rằng cô ta có ý đó rồi.

Từ đó có thể suy ra rằng, có lẽ Mạc Vũ đang gặp chuyện gì đó, có điều cô ta giấu chứ không nói ra, sau đó rắc rối bùng phát nên cô ta mới tự dưng biến mất không thấy tung tích đâu nữa Trình Kiêu không nói về chuyện này nữa, mà anh cũng không hỏi Mạc Vũ, bởi vì bây giờ chưa phải lúc để hỏi.

Họ lại chuyện trò tiếp, Trình Kiêu hẹn giờ với Mục Tranh xong thì tạm biệt họ.

Hôm sau, Mục Tranh đón Trình Kiêu ở cổng khách sạch, rồi họ cùng nhau đến khách sạn Bách Tân, cũng chính là nơi Giang Thượng Minh tổ chức tiệc mừng.

Giang Thượng Minh là người tham công, lại còn hay khoe khoang và còn thích làm màu.

Giống như bữa tiệc mừng này vậy, rõ ràng bên ngoài đó nhưng bên trong thì rồng tuếch, đây là nơi buộc cấp dưới của ông ta phải chia bè kết phái.

Lần này, Giang Thượng Minh bao trọn sảnh tầng hai khách sạn Bách Tân để tổ chức tiệc mừng.

Hầu như tiệc mừng nào cũng mời hết những nhân vật nổi tiếng ở huyện Kê Kinh này.

Người được Giang Thượng Minh mời đến đều cảm thấy mình hơn người khác, dần dà, tiệc mừng của Giang Thượng Minh trở thành tiêu chuẩn về việc người đó có thành công hay không!

Mọi người thấy rất vinh dự khi được mời tham gia tiệc mừng của Giang Thượng Minh Nhưng trừ một vài doanh nhân thành công ở huyện Kê Kinh này ra, đa số những người tham gia tiệc mừng này đều đến từ các xã và thị trấn trong huyện Kê Kinh.

Bình thường lãnh đạo các thị trấn cấp dưới đều phải đến tham gia tiệc mừng, thậm chí còn phải phô bày khả năng của mình ở bữa tiệc này.

Khả năng này chính là mình được bao nhiêu nhà giàu có tiếng ủng hộ, được càng nhiều nhà giàu có tiếng ủng hộ có nghĩa là thành tích công việc của mình càng xuất sắc, thế nên sẽ được Giang Thượng Minh khen ngợi.

Còn ngược lại thì sẽ bị mắng chửi!

Chủ tịch huyện Kê Kinh Giang Thượng Minh là một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng người gầy tong teo, đeo cặp kính màu vàng, thoạt trông khá giống phần tử trí thức.

Nhưng chuyện ông ta làm lại khiến người ta cười là cười khẩy.

Lúc này, ông ta đứng trên bục nhìn đám đông bên dưới băng thái độ cực kì đắc ý, trông rất ngang ngược tự cao.

Một huyện nho nhỏ thôi, nhưng lúc này nó lại như hoàng cung có mỗi mình ông ta độc chiếm vậy.

Trình Kiêu đi cùng Mục Tranh đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Nhìn dòng người liên tục tiến vào, anh biết tên của rất nhiều người trong số đó.

Bởi vì kiếp trước Trình Kiêu đã sống ở đây một thời gian dài Hiện tại bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nên nhiều người đến rồi lập tức đi thăm hỏi chuyện trò với người khác, thậm chí là bắt đầu lôi kéo người khác.

Trình Kiêu nhìn thấy Mã Tiểu Dung, cô ta mặc chiếc váy trắng trông rất xinh đẹp và cao quý, cô ta khoác tay vào cùng một người đàn ông.

Người đó là Mã Kiến Quốc – chủ tịch thị trấn Hạ Câu, cũng chính là ba của Mã Tiểu Dung.

Mã Kiến Quốc vào trong rồi lập tức nhìn quanh một lượt, sau đó ánh nhìn dừng ở phía Mục Thanh Sơn.

Rồi Mã Kiến Quốc đi thẳng tới chỗ Mục Thanh Sơn mà không hề do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi