CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1212

“Chỗ này chính là lối vào động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân.” Tô Lương Tử khẽ nói Trình Kiêu không nói gì, sắc mặt bình thản đi theo bậc thang bằng đá xuống phía dưới.

Tô Lương Tử cũng theo sát anh đi xuống dưới đất.

Từ sau khi tiến vào lối vào, trước mắt là một không gian hoàn toàn mới, lại giống như một cung điện được xây dựng dưới đất.

Đình đài lầu các, nước chảy dưới cầu nhỏ, nếu không phải vì không có thực vật, bọn họ căn bản sẽ không cảm giác được mình đang ở dưới đất.

Trước mặt Trình Kiêu và Tô Lương Tử là một quảng trường. Trên quảng trường lát những phiến đá màu xanh cực lớn. Ở giữa quảng trường là một cung điện khổng lồ với bốn cạnh vuông văn.

Lúc này, bốn phía xung quanh cung điện đều có không ít người đang đứng, nữ có nam có, trẻ có già có, muôn hình muôn vẻ.

Mỗi mặt của bốn phía cung điện đều có một cánh cửa đá khổng lồ, ở lối vào mỗi cửa đá đều có người canh gác.

Tô Lương Tử khẽ nói: “Cửa đá có trận pháp bảo vệ, chắc hẳn vấn chưa có người nào đi qua được.”

“Lúc sư phụ xông vào cửa đá, có cao thủ đột nhiên xuất hiện và đánh cho hắn bị thương.”

Cảm giác trong lòng Trình Kiêu càng lúc càng rõ ràng, đặc biệt là khi nhìn thấy cung điện bốn mặt, cảm giác này đã đạt tới cực hạn.

“Đi, chúng ta đi xem thử.” Trình Kiêu nói xong, vẻ mặt bình thản đi về phía trước.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử đi tới trước cánh cửa đông người nhất.

Dường như hai bên đang giăng co.

Trước cửa có mấy người mặc áo đen ngăn cản mọi người.

Trước ngực những người áo đen này có hai chữ phồn thể là Vô Cực.

Người ở bên Trình Kiêu khá hỗn loạn, có hơn một trăm người, có lẽ là mấy người luyện võ nghe tin tức chạy đến.

Những người này đều nhìn chằm chăm những người áo đen kia bằng nét mặt nặng nề, rõ ràng là rất bất mãn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Nơi này là động phủ của tiên nhân Bái Nguyệt, cũng không phải của Vô Cực Môn các người, các người có lý do gì không cho mọi người đi vào!”

Trong đám người có một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe giọng nói này cũng biết rõ ràng là vừa cố hết sức giả giọng, sợ bị Vô Cực Môn nhận ra, nhưng lại không muốn động phủ của Bái Nguyệt tiên nhân bị Vô Cực Môn độc chiếm, muốn xúi giục mọi người cùng phản kháng.

“Đúng thế, tại sao Vô Cực Môn lại ngăn cản không cho chúng tôi đi vào! Các người có lý do gì độc chiếm nó chứ?” Một người luyện võ trẻ tuổi chưa trải sự đời tức giận hét to.

“Mọi người, dù Vô Cực Môn là một trong năm tông môn lớn, nhưng chúng ta đông người như thế, chưa chắc phải sợ bọn họ!”

Giọng nói khó nghe kia lại vang lên, ý định xúi giục mọi người vô cùng rõ ràng.

“Đúng, chúng ta không cần phải sợ bọn họ, năm tông môn lớn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dám chống lại toàn bộ giới cổ võ à?” Thanh niên kia lại không biết sống chết nói to.

Mấy người áo đen nhìn thanh niên kia như nhìn một kẻ ngốc, ánh mắt chứa đựng sát khí lạnh như băng.

Một vài người luyện võ khá lớn tuổi trong đám người cũng nhìn thanh niên bằng ánh mắt vô cùng khinh bị.

Một ông lão vóc người gầy gò khẽ cười châm chọc: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, ngay cả Vô Cực Môn cũng dám coi thường, tự tìm đường chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi