CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1258

Kể từ lần trước khi Mạc Vũ gặp Trình Kiêu, không biết vì sao cô ta luôn thỉnh thoảng nhớ lại những lời Trình Kiêu đã nói.

Trình Kiêu từng nói anh quen biết cao thủ võ đạo.

Nhưng Mạc Vũ rõ ràng cảm giác được, khi anh nói những lời này, ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía cô ta, như thể đang đặc biệt nói với cô ta vậy.

“Chẳng lẽ tên nhãi này đã nhìn ra cái gì rồi sao?” Mạc Vũ nghi hoặc trong lòng.

“Sẽ không đâu! Mình không hề cảm nhận được bất kỳ một chân khí nào trên người anh! Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt thì dù anh có nhìn ra, anh cũng không nên nói những lời như vậy với mình.”

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi!”

Mạc Vũ nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên Mạc Vũ nhìn thấy một người, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Với mái tóc dài qua vai, dáng người cao ráo, không biết đẹp hơn biết bao nhiêu lần so với ba người đẹp nhất ở quận Kê Minh Ở bên ngoài làm một người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà làm một nữ thần.

Quả thật là một người vợ trong mơ của đàn ông.

Mạc Vũ đương nhiên cũng là cô gái xinh đẹp, cho nên trọng điểm cô ta chú ý đến đương nhiên không phải là người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu.

Mà là bởi vì đăng sau người phụ nữ xinh đẹp này vấn luôn có hai thanh niên dung tục theo sát cô ấy.

Nơi này càng ngày càng hẻo lánh, nhưng hai thanh niên kia lại đi theo thiếu nữ xinh đẹp này mãi, mục đích không cần nói cũng biết.

Người đẹp mà Mạc Vũ nhìn thấy không ai khác chính là Lâm Ngọc.

Vì đi ra ngoài làm công chuyện nên bị hai đệ tử của Huyền Âm Môn bám theo suốt chặng đường.

Mắt thấy xung quanh không có người đi đường nào, hai thanh niên nháy mắt ra hiệu với nhau và lập tức ra tay.

Hai người đều là võ giả cảnh giới Tiên Thiên, Lâm Ngọc hoàn toàn không có năng lực phản kháng thế nên đã bị đánh ngất ngay lập tức.

Nhìn thấy Lâm Ngọc bị đánh ngất xỉu, Mạc Vũ không thể không xuất hiện đứng ở trước mặt hai người thanh niên để chặn họ lại.

“Các anh là ai!”

Nhìn thấy Mạc Vũ, hai thanh niên lạnh lùng quát: “Đừng xen vào việc của người khác!”

“Buông cô ấy ra!” Mạc Vũ lạnh lùng quát.

Một thanh niên dìu Lâm Ngọc nói với một thanh niên khác: “Ra tay đi, trói cô ta lại luôn!”

“Được!”

Một thanh niên khác lập tức ra tay.

Mạc Vũ bình tĩnh đáp lại, lách người né tránh cú đánh của thanh niên đó.

*Ồ, không ngờ thực lực của cô cũng không tồi!” Thanh niên đó kinh ngạc cười lạnh một tiếng.

“Nhưng cô còn chưa phải là đối thủ của tôi đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoấn nghe lời đi, nếu không người chịu thiệt chính là cô đấy!” Giọng điệu của người thanh niên đầy khinh thường mà nói.

“Có phải là đối thủ hay không thì phải đánh nhau mới biết!” Mạc Vũ cũng không nói nhảm với anh ta mà dứt khoát ra tay, thân hình cực kỳ linh hoạt như thể bướm bay xuyên qua hoa.

Đáng tiếc thực lực của Mạc Vũ thấp hơn so với thanh niên kia, Sau mấy chiêu đã ở thế hạ phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi