CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 178

Hôm nay có thể đến trình diện, đều là nhân sĩ thành công chân chính, đa số đều là Vị Hà và Tần Châu, riêng người bản địa Hà Tây tương đối ít.

Có lẽ hai người đánh cược cũng không truyền đến Hà Tây, cho nên các đại lão Hà Tây cũng không rõ.

Trình Kiêu đi theo sau lưng Tôn Mạc, lẳng lặng đứng ở cổng chờ đợi Vương Hiểu Hi.

Đợi mười phút đồng hồ, ba chiếc xe xa xa dừng ở ven đường, bọn Vương Hiểu Hi và Triệu Cương xuống xe.

“Mạc!” Vương Hiểu Hi vui vẻ vẫy tay Tôn Mạc.

Thế nhưng là, khi thấy Trình Kiêu bên cạnh Tôn Mạc, nụ cười trên mặt Vương Hiểu Hi lập tức tắt ngấm.

Chạy đến bên Tôn Mạc, một tay kéo tm sang một bên, Vương Hiểu Hi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại dẫn anh ta tới? Bọn Tào Khang và Lý Ngôn đều trên xe, một hồi làm sao ở chung!”

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mẹ tớ cứng rắn nhét vào, tớ cũng không có cách nào, cậu có cách nào vứt bỏ anh ta sao?”

Vương Hiểu Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nháy mắt mấy cái đối với Tôn Mạc, giảo hoạt nói: “Chờ đấy!”

Nói xong, Vương Hiểu Hi chạy đến bên bọn người Lý Ngôn, lặng lẽ nói một hồi, sau đó trên mặt mấy người Lý Ngôn lộ ra cười lạnh.

Trình Kiêu không thèm để ý mấy người, cũng không có hứng thú đi thám thính. Mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn, ta chỉ cần một quyền đánh tan!

Y Linh cuối cùng từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Trình Kiêu, anh cũng tới ư!”

Mấy người Vương Hiểu Hi lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, Y Linh mặt đỏ lên, nói: “Các cậu sao lại nhìn tớ như vậy, lần trước nhờ có Trình Kiêu cứu chúng ta, chúng ta còn chưa cám ơn anh ấy mà!”

Vương Hiểu Hi không có ý tốt nhìn chằm chằm Y Linh, cười xấu xa nói: “Tớ nói Tiểu Linh này, có phải cậu coi trọng Trình Kiêu hay không?”

“Đâu có! Cậu đừng nói mò!” Y Linh càng đỏ mặt hơn, trái tim vậy mà đập nhanh thình thịch.

Hiện tượng này khiến Y Linh cũng giật nảy mình: “Không phải đâu, sao tim mình lại đập nhanh hơn? không phải mình thật thích anh ta đấy chứ!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không, không có khả năng! Sao mình lại thích một người đã kết hôn!” Y Linh vội vàng bác bỏ ý nghĩ này.

Lý Ngôn hơi không thoải mái, Y Linh là người anh ta thích.

“Vương Hiểu Hi, cô có thể quản tốt cái miệng cô hay không! Y Linh làm sao lại thích một người đã có vợ!”

Vương Hiểu Hi biết nói như vậy khiến Lý Ngôn không vui, vội vàng ha ha cười nói: “Chẳng phải chỉ đùa một chút thôi, cậu Lý nghiêm túc như vậy làm gì! anh xem Mạc người ta cũng không tức giận, người ta là vợ trên danh nghĩa của Trình Kiêu đấy!”

Bởi vì Bọn Vương Hiểu Hi đều biết Tôn Mạc và Trình Kiêu chỉ có danh vợ chồng chứ không phải là vợ chồng thật. Thời gian dài đã sớm quên mất mối quan hệ vợ chồng này, nói chuyện cũng không kiêng kị.

Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Mạc liền ảo não không thôi: “Lúc trước là tớ nóng đầu, không biết làm sao lại nghe lời ba mẹ gả cho anh ta! Về sau muốn đổi ý đều không được, mỗi lần chỉ cần nói tới ly hôn, mẹ tớ thậm chí còn lấy cái chết bức bách.”

Tôn Mạc mặt mày bất đắc dĩ nói: “Thật không biết tớ là con ruột hay là Trình Kiêu mới là con ruột.”

“Được rồi, đừng nóng giận, có lẽ chú và dì là tạm thời bị mờ mắt, chờ thêm chút thời gian là được.” Lưu Tào Khang ấm giọng khuyên nhủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi