CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 180

Chờ Vương Hiểu Hi rời đi, Lý Ngôn âm hiểm mặt quét Trình Kiêu một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.

“Y Linh, Cậu Lưu, chúng ta đi lên trước xem một chút đi!” Lý Ngôn mỉm cười nói.

“Được.” Lưu Tào Khang gật gật đầu.

Mấy người chuẩn bị rời đi, Y Linh đột nhiên nhìn về phía Trình Kiêu đứng cô đơn ở trong đại sảnh, thực sự không nhịn được, nói: “Trình Kiêu, anh cũng cùng chúng tôi đi đi?”

Lý Ngôn nhíu mày, trong nháy mắt âm trầm vẻ mặt, đè nén phẫn nộ, cười xấu xa nói: “Y Linh, tôi phát hiện em rất để bụng Trình Kiêu?”

“Đâu có, mọi người đã cùng nhau đến, tự nhiên muốn đi cùng!” Y Linh cười hơi chột dạ.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không cần, mắt không thấy tâm không phiền.”

Lý Ngôn và Lưu Tào Khang còn có Triệu Cương lộ ra sắc mặt giận dữ.

“Nhóc này, chúng ta còn không có nói lời ghét bỏ hắn ta, hắn ta ngược lại trước ghét bỏ chúng ta!” Lý Ngôn lạnh lùng nói.

“Đừng để ý đến hắn, đợi lát nữa cho hắn đẹp mặt!” Triệu Cương âm hiểm cười nói.

Lưu Tào Khang không lên tiếng, trầm giọng nói: “Đi thôi!”

bọn người Lý Ngôn rời đi, chỉ còn lại Trình Kiêu một người đứng cô đơn ở trong đại sảnh trống trải.

Trình Kiêu lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho Ngô Quốc Thuận.

“Anh Trình, ngài tới rồi sao?” Bên kia đầu điện thoại, truyền đến âm thanh đề thấp của Ngô Quốc Thuận.

“Tôi ở đại sảnh lầu một, ông ở đâu?” Trình Kiêu hỏi.

“Anh Trình chờ một lát, tôi đang cùng Tạ gia gặp mấy vị khách quý, sau năm phút liền đi đón ngài!”

“Tốt.” Trình Kiêu cúp điện thoại.

Tầng cao nhất Đại Hoa Thế Kỷ, Vương Hiểu Hi dẫ theo Tôn Mạc tụ hợp với bọn Lý Ngôn, cùng một chỗ ghé vào cạnh hàng rào vụng trộm quan sát Trình Kiêu.

“Vương Hiểu Hi, cô đã nói xong với ông chú quản lý của mình rồi đúng không?” Lý Ngôn hỏi.

“Yên tâm, chúng ta chờ xem kịch vui đi, lần này nhất định có thể đuổi tên nhóc đáng ghét kia đi!” Vương Hiểu Hi tự tin cười nói.

Trình Kiêu lẳng lặng chờ ở đại sảnh, đột nhiên, mấy tên mặc đồng phục bảo vệ, dẫn theo gậy cảnh sát xông ra từ thang lầu, vây quanh Trình Kiêu.

Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, vẻ mặt hơi tái nhợt đi tới từ thang máy.

“Quản lý Cao, là tên nhóc này ư?” Đội trưởng Trương nghe quản lý Cao nói có trộm lén vào, lập tức vừa kinh vừa sợ, nếu như hôm nay bảo vệ xảy ra vấn đề, ai cũng không bảo vệ nổi anh ta.

Thế là, Đội trưởng Trương tự mình dẫn đội, dựa theo tin quản lý Cao miêu tả, khóa chặt Trình Kiêu.

Hơn nữa lúc này trong đại sảnh chỉ có một người Trình Kiêu.

Người đàn ông tái nhợt mặt đầy mặt chắc chắn, quát lạnh một tiếng: “Chính là hắn ta!”

Đội trưởng Trương lập tức gầm một tiếng: “Nhóc con, ai cho mày lá gan, dám đến đây trộm đồ!”

Vừa nghĩ tới nếu như bởi vì một tên trộm, mà dẫn đến sự cố gắng hôm nay đều uổng phí, thậm chí bị cho thôi việc, Đội trưởng Trương liền lên cơn giận dữ.

Tầng cao nhất, Vương Hiểu Hi bỗng nhiên cười xấu xa nói: “Trò hay mở màn, ai muốn cùng tôi đi xuống dưới xem náo nhiệt nào?”

Lý Ngôn cười ha ha: “Trò hay thế này, chắc chắn không thể bỏ qua.”

Triệu Cương cười khà khà nói: “Vậy tôi đương nhiên cũng không thể bỏ lỡ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi