CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 216

Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đi thôi!”

“Đa tạ đại sư, tại hạ cáo từ!” Giang Trung Du như được đại xá, khom người, từng bước một lui đi ra ngoài.

“Anh Trình, không thể cứ như vậy thả ông ta đi!” Hồ Đắc Lợi vội vàng khuyên can nói.

Trình Kiêu nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt hỏi: “Vậy ông muốn xử lý thế nào?”

Hồ Đắc Lợi nói: “Hắn ta kém chút gạt chúng ta mua đồ vật người chết dùng, còn kém chút hại chúng ta mất đi tính mạng. Hắn ta nhất định phải bồi thường cho chúng ta, sau đó mới có thể thả hắn đi!”

Mã Tài cũng nói: “Nói rất đúng, mặc dù chúng ta bị Anh Trình cứu được, nhưng Giang Trung Du nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chúng ta!”

Trình Kiêu gật gật đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Nói không sai, nếu như các ông không nhắc nhở, tôi suýt nữa quên mất.”

Mấy tên đại lão nghi ngờ nhìn về phía Trình Kiêu, không rõ anh quên cái gì.

Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn Hồ Đắc Lợi hỏi: “Ông nói Giang Trung Du lần này kém chút hại ông mất đi tính mạng, vậy mạng của ông giá trị bao nhiêu tiền?”

Hồ Đắc Lợi coi là Trình Kiêu đồng ý để Giang Trung Du bồi thường, hưng phấn trong lòng, lớn tiếng nói: “Cái mạng này vô giá!”

Trình Kiêu gật gật đầu, lại chuyển hướng Mã Tài, hỏi: “Ông thì sao?”

Mã Tài cười khà khà nói: “Anh Trình nói đùa, mệnh chỉ có một, chắc chắn không thể dùng tiền tài để cân nhắc. Lại nói, tôi cũng không thiếu tiền, mạng này đương nhiên là vô giá !”

Trình Kiêu vẻ mặt thành thật nói: “Tôi hiểu được.”

Mấy người Mã Tài và Hồ Đắc Lợi lòng tràn đầy vui vẻ, chờ Trình Kiêu tìm Giang Trung Du yêu cầu bồi thường.

Thế nhưng là, Trình Kiêu bỗng nhiên quét mắt mấy người một chút, nói: “Vừa rồi tôi từ trong tay tà tu cứu được mạng của các ông, các ông đều nói sinh mệnh vô giá, như vậy tôi cũng không cần nhiều, mỗi người các ông cho tôi 300 tỷ, xem như thù lao tôi cứu các ông.”

Bọn người Hồ Đắc Lợi và Mã Tài hoá đá tại chỗ!

Mã Tài cảm thấy mình và Trình Kiêu cũng coi là quen biết, lúng túng cười nói: “Anh Trình, cậu cũng đừng nói giỡn cùng chúng ta. . . . . .”

Mã Tài lời còn chưa dứt, lại bị Trình Kiêu quát bảo ngưng lại: “Ông cảm thấy tôi giống như là đùa giỡn cùng các ông hay sao?”

“Mỗi người 300 tỷ, hoặc là đem mạng của các ông giao cho tôi. Hai chọn một, cho các ông một phút đồng hồ thời gian cân nhắc!” Ngữ khíTrình Kiêu có loại kiên định không thể nghi ngờ.

Bọn người Mã Tài hé mở miệng, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được.

Bọn họ mới ý thức tới, Trình Kiêu có thể một mồi lửa thiêu chết Dương đại sư, ngay cả mày cũng không nhăn một chút, há lại quan tâm tính mạng của bọn hắn?

Mà bọn họ cũng không quen Trình Kiêu, càng chưa nói tới giao tình, Trình Kiêu hoàn toàn không cần thiết cứu bọn họ!

Vương Chí Hòa cười khổ một tiếng, cảm thán nói: “Lòng tham không đáy, thiên hạ quả nhiên không có cơm trưa miễn phí.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi