CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 220

Vào lúc giữa trưa, Tạ Thiên Hoa cử tài xế lái xe, mang theo Trình Kiêu và Tô Lương Tử, tiến về hồ Tâm Đảo.

Chung quanh Hồ Tâm Đảo là một mảnh hồ nước, ở giữa là một hòn đảo nhỏ, tên hồ Tâm Đảo.

Hồ Tâm Đảo là một cảnh quan của Vị Hà, có điều bởi vì vị trí tương đối vắng vẻ, bình thường không nhiều người tới, ngày nghỉ lễ mới có thể tang thêm nhiều du khách.

Bên trên Hồ Tâm Đảo có một tòa đình nghỉ mát, chung quanh là một mảng lớn đất trống.

Trình Kiêu lúc tới, Tạ Thiên Hoa và người Nhà họ Tần đã có mặt .

Trình Kiêu là đi thuyền đến hồ Tâm Đảo, đứng trên thuyền, anh nhìn thấy Tạ Thiên Hoa và một người đàn ông trung niên áo đen, đang ngồi ở trước bàn đá trong đình nghỉ mát, nói gì đấy, có điều nhìn thì không quá vui sướng.

Sau lưng Tạ Thiên Hoa, đứng một người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện công màu trắng, thân hình cao lớn, mắt phượng đơn, lông mày như tằm, tướng mạo có chút uy vũ.

Chỉ là, người này một mặt ngạo mạn, tựa hồ trước nay đều xem thường bất luận kẻ nào.

Đối diện Tạ Thiên Hoa, là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng. Sau lưng người đàn ông trung niên, còn có mấy tên chàng trai tương đối tuổi trẻ.

Khí tức của bọn hắn dài, cơ bắp ẩn chứa lực bộc phát, hiển nhiên đều là người luyện võ.

Nhìn thấy Trình Kiêu đến, Ngô Quốc Thuận bên cạnh Tạ Thiên Hoa lập tức đi tới, cười chào hỏi: “Anh Trình, ngài đã tới!”

“Ừ.” Trình Kiêu nhàn nhạt ừ, xem như đáp lại.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Trình Kiêu, cũng là vội vàng cười cười, khách khí nói: “Anh Trình tới.”

Có điều, Tạ Thiên Hoa trong tươi cười, lại mang theo vẻ lúng túng. Bởi vì lần này ông ta mời Trình Kiêu đến, không có hảo tâm gì.

Trình Kiêu đồng dạng ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Người đàn ông trung niên áo đen đối diện Tạ Thiên Hoa, lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trình Kiêu, thanh âm âm trầm hỏi: “Chính là cậu làm bị thương Tần quản gia và công tử Vô Song?”

Trình Kiêu không yếu thế chút nào, có chút ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Là tôi.”

“Rất tốt, lá gan rất lớn, hi vọng một hồi nữa không cần phải sợ!” Người đàn ông trung niên một mặt cười lạnh uy hiếp nói.

Tạ Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: “Tần Vô Thiếu, bớt hù dọa quý khách tôi mời tới đi, nếu các người không chịu từ bỏ ý đồ, vậy chúng ta liền so tài xem sao đi!”

Tần Vô Thiếu mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thiên Hoa, một mặt khinh thường nói: “Ông đã vội vã muốn thua như vậy, vậy tôi liền thành toàn các ông!”

“Tần Lộ, cậu đánh trận đầu!” Tần Vô Thiếu lạnh giọng hô.

Một người thanh niên thấp lùn sau lưng Tần Vô Thiếu, ứng thanh mà ra, chắp tay nói với Tần Vô Thiếu: “Tần Lộ lĩnh mệnh!”

Tạ Thiên Hoa nhìn người đàn ông trung niên mặc màu trắng quần áo luyện công sau lưng, nghĩ nghĩ, ánh mắt lại chuyển hướng trên người một thanh niên bên cạnh.

“Tề Minh, cậu xung phong!” Tạ Thiên Hoa nói.

“Dạ, Tạ gia!” Tên thanh niên tráng hán kia để tóc húi cua, hơn một mét tám, nhanh chân đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi