CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 372

Không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà có thể đánh giỏi như vậy, một người đánh mười!

Mà nhìn còn rất thoải mái dễ dàng.

Người cùng khiếp sợ còn có Lỗ Thủy Sinh, đàn em hắn ta mang đến mặc dù không phải cao thủ gì, thế nhưng đều là kẻ chuyên đánh nhau, sức chiến đấu vẫn tạm được.

Không nghĩ tới lại bị Trình Kiêu một quyền hai cước liền dễ dàng giải quyết.

Lỗ Thủy Sinh không nhịn được bắt đầu nhìn lại Trình Kiêu.

“Nhóc con, cậu đến tột cùng là ai? Lấy thân thủ của cậu, chắc chắn không phải hạng người không có tiếng tăm gì!”

Trình Kiêu quay đầu nhìn hắn một cái, một bàn tay quất tới, thốt ra một chữ: “Cút!”

A!

Lỗ Thủy Sinh kêu thảm một tiếng, bị đập bay đến mấy mét, răng đều bị đánh rơi mấy cái, nửa bên mặt đều sưng thành đầu heo.

“Lỗ gia, Lỗ gia, ngài không sao chứ?” Mấy tên thủ hạ đứng lên, vô đến bên người Lỗ Thủy Sinh, đỡ hắn ta lên, khẩn trương hỏi.

Lỗ Thủy Sinh bây giờ mắt nổi đom đóm, trời đất quay cuồng, một tát này của Trình Kiêu đánh không nhẹ.

Qua một hồi lâu, Lỗ Thủy Sinh mới thanh tỉnh, nhìn về Trình Kiêu, phẫn nộ nói: “Nhóc con, cậu, cậu chờ đó cho tôi!”

“Đi!”

Lỗ Thủy Sinh dẫn người chật vật chạy trốn đi.

Đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.

Những nhân viên làm việc mới tới kia thu thập bàn ghế bị đập.

Viên Viên hưng phấn chạy tới, một mặt sùng bái nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, anh thật lợi hại! Vừa rồi anh quá uy phong đó!”

Mấy nhân viên lâu năm khác của quán bar, giơ ngón tay cái lên với Trình Kiêu: “Trình Kiêu, giỏi lắm! Trước kia chúng ta đều xem nhẹ cậu!”

Trình Kiêu gật đầu đáp lại, trên mặt không vui buồn.

Sắc mặt chị Lạc Lạc ngược lại có chút khó coi, nhìn Trình Kiêu trầm giọng nói: “Trình Kiêu, cậu đi với tôi!”

Trình Kiêu lần nữa bị chị Lạc Lạc đưa đến phòng nghỉ lầu hai.

“Ngồi đi!”

Chị Lạc Lạc chỉ vào ghế sa lon đối diện nói.

Lần này, Trình Kiêu không có khách khí, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon.

Chị Lạc Lạc sắc mặt nghiêm túc, nói: “Trình Kiêu, cậu biết vừa rồi cậu đánh là người nào sao?”

Trình Kiêu đã sớm đoán được sẽ là loại vấn đề này, hơi hững hờ nói: “Lỗ Thủy Sinh, xưng Lỗ gia!”

“Nghe nói là thủ hạ của Đại lão Hà Tây Mã Tài.”

Chị Lạc Lạc cau mày nói: “Đã biết rõ ràng như vậy, vậy tại sao còn phải xuất thủ? Cậu không sợ Lỗ Thủy Sinh trả thù cậu sao?”

Trình Kiêu tự tin nói: “Chị Lạc Lạc yên tâm, hôm nay tôi giúp chị giải quyết triệt để Lỗ Thủy Sinh, chị bây giờ có thể gọi về những nhân viên cũ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi