CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 407

Điền Thúy Thúy khinh bỉ cười lạnh: “Trình Kiêu, các người thế mà đến nới cao cấp như Đế Vương Các ké nhà vệ sinh, các người thật buồn nôn!”

Rất nhiều khách hàng nhìn về phía đám Trình Kiêu cũng tràn đầy ghét bỏ.

Những người này đều là không phú thì quý, đến Đế Vương Các tiêu phí vốn là thích yên tĩnh sạch sẽ, không nghĩ tới lại có thể có người trà trộn vào đến cọ nhà vệ sinh.

Những khách hàng này lập tức cũng ầm ĩ lên.

Lập tức, hai tên bảo vệ Đế Vương Các chạy tới.

Điền Thúy Thúy lập tức chỉ vào đám người Trình Kiêu nói: “Sao các người giữ cửa, thế mà cũng thả những người này đi vào, nhà vệ sinh bị làm bẩn phải làm sao bây giờ? Còn không mau đuổi bọn họ đi ra đi!”

Hai tên bảo vệ rất phản cảm đối với thái độ phách lối của Điền Thúy Thúy, nhưng Điền Thúy Thúy là khách hàng, bọn họ chỉ có thể chịu đựng.

Có điều, hai tên bảo vệ có thể nhịn Điền Thúy Thúy, nhưng lại giận chó đánh mèo đến trên thân Trình Kiêu- những kẻ xông vào.

Bối cảnh sau lưng Đế Vương Các rất cứng, cho nên cơ bản không ai dám tới đây quấy rối, bảo vệ nơi này cũng liền buông lỏng cảnh giác.

Hai tên bảo vệ thật sự coi là mấy người Trình Kiêu là viện cớ xông tới ké nhà vệ sinh .

Nhất là nhìn thấy bọn người Trình Kiêu cũng chỉ mặc hàng vỉa hè mấy chục đồng tiền, bọn họ trực tiếp tin tưởng lời nói của Điền Thúy Thúy.

Có điều, nơi này dù sao cũng là Đế Vương Các, hai tên bảo vệ coi như phẫn nộ, nhưng nói chuyện vẫn là rất khách khí.

“Thật có lỗi mấy vị, phòng vệ sinh nơi này không dành cho người ngoài, mời các người rời đi!”

Điền Thúy Thúy đắc ý cười lạnh: “Mấy tên nghèo các người, cũng xứng đến Đế Vương Các, cút nhanh lên đi!”

Lôi Công nổi giận, quát: “Ai nói chúng ta là đến ké nhà vệ sinh, chúng ta là tới ăn cơm, chúng tôi đã đặt chỗ rồi!”

“Ha ha ha. . . . . .” Điền Thúy Thúy phát ra một trận cười the thé chói tai, giống như là nghe được trò cười buồn cư \ời nhất trên thế giới này.

“Thật sự là cười chết tôi, các cậu tới nơi này ăn cơm? Còn đã đặt chỗ?”

“Các người ăn nổi sao?”

“Các người biết tới đây ăn một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền sao?”

“Coi như các cậu tiết kiệm ăn cả một năm mì tôm đều không đủ tới đây ăn một bữa!”

“Cút nhanh lên đi, đừng mất mặt xấu hổ tại đây!”

Điền Thúy Thúy hai tay bóp lấy bờ eo thon, câu câu giết người, trên mặt tỏ ra cảm giác ưu việt hết.

Giọng điệu bảo vệ cũng lạnh xuống: “Thưa các anh, mời các anh lập tức rời đi, đừng để cho chúng tôi khó xử!”

Trình Kiêu trực tiếp đưa tin nhắn di động ra, cho hai tên bảo vệ nhìn.

“Tôi đã đặt chỗ, chính các người nhìn.”

Hai tên bảo vệ nhìn, quả nhiên là đã đặt chỗ .

Lần này, sắc mặt hai người biến đổi, vội vàng xin lỗi bọn người Trình Kiêu: “Thật có lỗi, tôi không biết ngài là quý khách hàng chúng ta, xin ngài tha thứ hành vi thô lỗ của chúng tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi