CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 450

Thân hình Bùi đại sư di chuyển, một quyền đập tới Minh Ngọc Chân Nhân.

Minh Ngọc Chân Nhân vừa bấm ấn quyết, từng bức tường đất xuất hiện tại trên đường Bùi đại sư đi qua.

Chỉ tiếc, những tường đất này có thể ngăn cản được ác giao, nhưng tại trước mặt Bùi đại sư, vậy mà như là cắt đậu hũ, không chịu nổi một kích.

Nhưng Minh Ngọc Chân Nhân tựa hồ đã sớm liệu tới sẽ là thế này, đợi Bùi đại sư tới gần, Minh Ngọc Chân Nhân quát khẽ một tiếng: “Cự thạch lao tù!”

Thuật pháp vừa rồi vây khốn ác giao xuất hiện lần nữa.

Khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng Bùi đại sư lại bị một tòa nhà bằng đất vây khốn, giống như là bị giam trong một tòa lao ngục.

Trên mặt Minh Ngọc Chân Nhân lộ ra vẻ buông lỏng, bị cự thạch lao tù vây khốn, ông ta tự tin Bùi đại sư không cách nào phá vỡ được.

Bùi đại sư cũng không giãy dụa, đứng trong cự thạch lao tù, cổ quái nhìn qua Minh Ngọc Chân Nhân.

“Uy lực Thuật pháp quả nhiên bất phàm, ông hẳn là còn kém một chút thì sẽ tiến vào Chân Linh Cảnh đúng chứ?” Bùi đại sư bình tĩnh hỏi.

Chân Linh cảnh, tương đương Hóa Cảnh tông sư.

Minh Ngọc Chân Nhân gật gật đầu: “Không sai, ông cách tông sư, cũng chỉ cách xa một bước đúng không!”

Bùi đại sư cũng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Minh Ngọc Chân Nhân.

“Những phòng ngự lúc trước của ông, cũng không phải là phòng ngự đơn thuần, mà là vì bức tôi đến lộ tuyến ông thiết kế, cuối cùng dùng cái lao tù này vây khốn tôi?”

Minh Ngọc Chân Nhân gật đầu: “Không sai, lấy thực lực của ông, nếu như liều mạng với ông, tôi sẽ hao tổn rất lớn. Thêm nữa, còn chưa nhất định có thể thắng ông.”

Bùi đại sư hơi cảm thán: “Nếu như tôi chỉ là võ giả bình thường, hôm nay liền thua ông. Đáng tiếc, tôi không phải!”

Nói xong, trên người Bùi đại sư đột nhiên tuôn ra một đoàn hắc khí.

Thân thể vốn gầy còm, cũng theo đó bành trướng, làn da lộ ở bên ngoài quần áo, vậy mà mọc ra lông xanh đáng sợ.

“Đây là cái quái gì!”

Mọi người thấy một màn trước mắt này, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

Lúc trước, Bùi đại sư mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng còn tính là người.

Nhưng bây giờ, đó căn bản đã không phải là người, như là một cương thi.

Ngay cả Trương Thế Vinh cũng là run lên trong lòng, anh ta cũng chưa từng gặp qua một mặt này của Bùi đại sư.

Minh Ngọc Chân Nhân chấn kinh, tựa hồ nhớ tới việc gì đáng sợ, sắc mặt ngưng trọng: “Ông là người của Âm Thi Môn!”

“Không nghĩ tới ông đã nghe qua Âm Thi Môn, không tệ!” Thân thể Bùi đại sư cao hơn hai mét bỗng nhiên vung tay lên, cự thạch lao tù của Minh Ngọc Chân Nhân có thể vây khốn ác giao vậy mà bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.

Trình Kiêu ngược lại là không thấy kỳ quái chút nào, anh đã sớm cảm ứng được sát khí ẩn tàng trong Bùi đại sư, đoán ra thân phận Bùi đại sư.

Cho nên luôn yên lặng theo dõi, chờ nhìn Bùi đại sư sẽ làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi