CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 532

“Cảm ơn anh, Trình Kiêu!”

Nhìn Trình Kiêu, trong lòng Y Linh như có nai con chạy loạn.

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết, tình cảm của cô với Diệp Huyên đã xảy ra thay đổi rất lớn.

“Đừng khách sáo, sau này có chuyện gì nhớ nói với tôi.”

“Tạm biệt!”

Trình Kiêu khẽ mỉm cười, gật đầu với Lôi nữ vương rồi ung dung rời đi.

Lúc đi ngang qua cửa, anh còn không thèm nhìn Tôn Mạc lấy một cái.

“Ha, tên ranh con này đúng là rất may mắn!” Lý Ngôn cười châm chọc.

“Đúng thế, Hàn Tiễn Hoa vốn đã định xử lý cậu ta rồi, không ngờ các vị lão đại và Lôi nữ vương lại đến. Tiểu tử này chẳng những thoát được một kiếp mà còn thể hiện được khí phách nữa!” Cả Triệu Cương cũng hơi hâm mộ.

Trong lòng Tôn Mạc có một cơn giận vô hình, đặc biệt là khi Trình Kiêu đi qua từ bên cạnh, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

“Trình Kiêu, tôi không tin anh có thể thuận buồm xuôi gió mãi như thế được, một ngày nào đó, anh sẽ phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng của mình!”

Lôi nữ vương nhìn về phía Khổng Vũ: “Khổng Vũ, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có tiếp nhận vị trí lão đại của Lịch Xuyên hay không?”

“Đương nhiên nếu cậu không tiếp nhận, tôi sẽ nhờ Trình đại sư phái người đến!”

Lão đại của mười bảy thành phố phục tùng Trình đại sư, chuyện này Khổng Vũ cũng biết. Nói thẳng ra là Lôi nữ vương giúp Trình đại sư quản lý Lĩnh Nam, Trình đại sư mới là chủ nhân thực sự.

“Khổng Vũ, tiếp nhận đi, cậu muốn ông Hàn chết không nhắm mắt hay sao?” Một cấp cao của nhà họ Hàn nôn nóng đến mức đỏ cả mắt.

“Tiếp nhận đi!” Mấy cấp cao khác của nhà họ Hàn cũng sốt ruột muốn gật đầu thay Khổng Vũ.

Khổng Vũ bất đắc dĩ cúi đầu nói: “Cảm ơn sự coi trọng của nữ vương, Khổng Vũ nhất định sẽ dốc hết sức mình, quản lý tốt Lịch Xuyên!”

Lôi nữ vương gật đầu: “Thế thì tốt!”

Xế chiều.

Hồ Nguyệt Nha, biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.

Có hai chàng trai áo đen đang đứng ngoài ban công.

Một người trong đó có khí thế mờ mịt xuất trần, rõ ràng đang đứng ở đó, nhưng lại giống như không tồn tại, tựa như hoà thành một thể với đất trời.

Một người khác vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như bầu trời đêm, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.

“Vết thương đã lành chưa?” Trình Kiêu nhẹ nhàng hỏi.

“Đã lành rồi.” Thư Nam cúi đầu trả lời.

Trình Kiêu nhìn xuống dưới, hồ Nguyệt Nha được nắng chiều màu vàng chiếu rọi, đẹp không tả xiết.

“Cậu nhìn hồ Nguyệt Nha này đi, nói tôi nghe cậu nhìn thấy gì?”

Thư Nam theo tầm mắt của Trình Kiêu nhìn xuống nước hồ lấp lánh ánh vàng, trong mắt không có chút dao động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi