CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 596

“Vậy thì tốt.” Ninh Lan không nghe ra điều gì bất thường trong lời của Trình Kiêu, cũng tin rằng anh cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ.

Thật ra đúng là Trình Kiêu cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, chỉ là đã hoàn toàn khác thái độ đi dự tiệc mừng thọ ở kiếp trước.

Kiếp trước anh run rẩy sợ sệt, như đi trên mặt băng mỏng.

Còn kiếp này…

Trình Kiêu dùng hai tiếng để viết ra bản lược giản của Thái Thanh Khí Châm, như vậy cho dù không dùng chân khí cũng có thể sử dụng Thái Thanh Khí Châm.

Nhưng đương nhiên uy lực không thể so với Thái Thanh Khí Châm thật sự. Nhưng vẫn mạnh hơn mấy chục lần so với thuật châm cứu lợi hại nhất trên địa cầu.

Trình Kiêu vốn định tặng Thái Thanh Khí Châm cho nhóm Đường Quốc Hoa, mượn tay ba chồng của anh để tặng, cho Tôn Đại Hải được nở mày nở mặt, chẳng phải một công đôi việc sao?

Trong lòng Trình Kiêu rất rõ, thân phận thật sự của Tôn Đại Hải là một đứa con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y.

Vì vậy đây là món quà mừng thọ mà anh chuẩn bị.

Chỉ tiếc nhìn món quà mừng thọ này trông không khác gì rác rưởi với giá sáu nghìn lẻ bên đường.

Buổi chiều, khi Trình Kiêu đang tu luyện thì Tôn Mạc gọi điện tới.

Trình Kiêu thầm nghĩ trong lòng: “Chắc là thông báo mình đến tham gia tiệc mừng thọ.”

“Có chuyện gì?” Trình Kiêu nghe máy, nhàn nhạt hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói nghiêm túc cất lên: “Tôi muốn gặp anh.”

“Dì Lan đã thông báo cho tôi chuyện tiệc mừng thọ rồi.” Trình Kiêu và Tôn Mạc đã là hai người xa lạ, anh không muốn có qua lại gì với cô ta nữa.

Tôn Mạc nói: “Không phải chuyện tiệc mừng thọ, là chuyện liên quan đến anh và Y Linh.”

Sau khi dừng một chút, Tôn Mạc thấp giọng nói tiếp: “Tôi đã nghe nói chuyện của anh và Y Linh ở lễ kỷ niệm Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây rồi.”

Trình Kiêu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cô chọn địa điểm đi, tôi đi tìm cô.”

Tôn Mạc dường như đã có chuẩn bị từ trước, cô ta nói thẳng: “Tôi chờ anh ở quá trà Thanh Điền.”

Quán trà Thanh Điền là một nơi trung bình đến cao cấp ở Hà Tây, view đẹp, chất lượng phục vụ rất tốt.

Trong phòng riêng trên tầng hai của quán trà Thanh Điền.

Một cô gái với mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa lớn, mặc áo lông cáo màu trắng và quần bó màu đen, làn da cô gái trắng nõn như được chạm khắc từ ngọc trắng tinh xảo. Cô ta yên lặng ngồi đó pha trà.

Đối diện với cô ta là một thanh niên đang hờ hững nhìn qua ô cửa sổ thuỷ tinh, thanh niên ấy rõ ràng ngồi đó nhưng hoàn toàn khiến cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của anh, dường như anh ngồi ở đâu, nơi đó liền tự hình thành một thế giới riêng.

Vầng trán của Tôn Mạc mịn màng, trơn bóng, trắng ngần như ngọc, trên đó đã xuất hiện vài nếp nhăn, vẻ chán ghét không thể che giấu hiện lên từ sâu trong đôi mắt cô ta.

“Trình Kiêu, ở trước mặt tôi, anh có thể bỏ đi vẻ giả tạo ngông cuồng tự đại này không?”

Trong giọng Tôn Mạc chứa đầy sự chán ghét sâu sắc.

Trình Kiêu không nhúc nhích, chẳng hề để ý đến cô ta, tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Lông mày Tôn Mạc càng nhíu chặt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi