CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 600

Một ông lão lớn tuổi cười khà khà nói: “Chú Tôn, mấy người già chúng tôi không mời mà đến, chú sẽ không chê chứ?”

Tôn Đại Hải cười lớn: “Anh Dương nói gì vậy? Tôi vui còn không kịp nữa là! Tôi vốn định mời các anh nhưng tôi sợ miếu nhà mình quá nhỏ, không mời nổi mấy vị đại thần các anh!”

“Ha ha, nghe câu này là thấy không thành tâm rồi nhé, nếu không phải ông Lý nói cho tôi thì tôi còn không biết hôm nay ông tổ chức tiệc mừng thọ đâu.”

Mấy người hàn huyên đôi câu, sau đó Tôn Đại Hải mời mọi người ngồi vào bàn.

Nói một hồi, mấy người nói tới chuyện hai mươi tám đứa trẻ sơ sinh mấy ngày trước.

Ông lão họ Dương xúc động nói: “Lần này hai mươi tám đứa trẻ được chuyển nguy thành an, may nhờ có tổ chuyên gia đến từ Thủ Đô!”

“Ha ha, anh Dương, không ngờ tin tức của anh lại bị phong toả kín vậy! Tổ chuyên gia vớ vẩn gì, người cứu hai mươi tám đứa trẻ ấy là thần y của Hà Tây chúng ta!” Ông lão họ Ngô nói.

Ông Dương lườm ông Ngô: “Là thế nào? Đã lâu tôi không hỏi chuyện mọi người, cũng không biết nguyên nhân gì!”

Tôn Đại Hải nói: “Anh Dương, những người nói đám trẻ được tổ chuyên gia cứu đều là người trong giới quan chức, chính trị. Người thật sự cứu chúng là Trình thần y. Chuyện này đã truyền khắp giới y học Á tộc, hơn nữa viện trưởng Ninh Ninh Cát Sơn của Bệnh viện Nhân dân cũng đã thừa nhận.”

“Ồ! Đến Viện trưởng Ninh cũng thừa nhận, vậy xem ra chuyện đó chắc chắn là thật rồi! Nhân phẩm của Viện trưởng Ninh trước nay luôn được tôi tôn trọng nhất, lời ông ấy nói đương nhiên sẽ không sai.” Ông Dương nghiêm giọng nói.

“Nhưng Trình thần y mà ông nói làm chuyện tốt tại sao không muốn để lại tên? Đây là cơ hội tốt để đưa tên tuổi của cậu ấy trở nên nổi danh khắp thiên hạ mà!” Ông Dương cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Trình thần y chưa từng gặp mặt này.

Tôn Đại Hải cười bảo: “Đây mới là điều khiến tôi khâm phục vị Trình Thần y đó! Công lao lớn thế này mà cậu ấy không nhận một chút nào, đây mới là phong thái của bậc cao nhân thật sự.”

Ông Ngô khen ngợi: “Đúng thế, đúng thế! Trình thần y còn trả được mối thù cho người của y học giới Hà Tây chúng ta, vả thẳng vào mặt đám tổ chuyên gia Thủ Đô! Đến viện trưởng Ninh cũng nói cậu ấy là đại ân nhân của giới y học Hà Tây chúng ta!”

Tôn Đại Hải cười lớn: “Chú Ngô, không chỉ giới y học Hà Tây chúng ta, ngh nói đến phó hội trưởng Đường của Hiệp hội Y học Á tộc cũng phải chính miệng khen ngợi Trình Thần y là đại ân nhân của giới y học Á tộc!”

“Thật sao? Phó hội trưởng Đường là nhân vật lớn thứ hai giới y học Á tộc chúng ta đấy! Đến ông ấy cũng nói như vậy thì Trình Thần y đúng là lợi hại thật rồi!” Ông Dương kinh ngạc cảm thán.

“Đúng thế, tôi còn nghe nói khi ấy phó hội trưởng Đường đã dùng vị trí phó hội trưởng để lôi kéo Trình Thần y gia nhập Hiệp hội Y học Á tộc, kết quả người ta từ chối không chút do dự!”

“Ha ha, đương nhiên, kỳ tài giới y học Hà Tây của chúng ta sao có thể bị Hiệp hội Y học Á tộc của ông ta dễ dàng lôi kéo được.” Tôn Đại Hải đắc ý, dường như Trình Thần y ở lại Hà Tây khiến ông cũng cảm thấy cực kỳ vinh dự.

“Haiz, chỉ tiếc khi ấy chúng ta bị đám người của tổ chuyên gia đó xem thường nên về mất, nếu không cũng có thể được thấy phong thái của Trình Thần y rồi!” Tôn Đại Hải hơi tiếc nuối.

“Đúng thế, nghe nói vị Trình Thần y này còn rất trẻ cơ, chắc chắn là truyền nhân của cao nhân nào đó rồi. Biết đâu lại là truyền nhân của những thế gia Trung Y trong truyền thuyết.” Ông Ngô nói với vẻ bí ẩn.

Nghe thấy mấy từ thế gia Trung y, ngoài mặt Tôn Đại Hải không có vẻ gì nhưng ánh mắt lại hơi không được tự nhiên.

Mấy người lại nói chuyện phiếm thêm lúc nữa, người tới chúc mừng Tôn Đại Hải càng lúc càng đông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi