CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 713

Nghiêm Thuỵ Văn lấy điện thoại ra soi mặt mình, thấy năm dấu ngón tay đỏ như máu trên mặt, anh ta suýt bật khóc.

“Cái tên khốn kiếp này, không ngờ cậu lại dám đánh tôi, cậu dám đánh bản thiếu gia ư, tôi muốn lột da cậu!”

Nghiêm Thuỵ Văn như nổi điên lao về phía Trình Kiêu, giống như đúc một người phụ nữ đánh đá muốn cào lên mặt Trình Kiêu.

Chát!

Lại một tiếng tát vang dội xuất hiện!

Nghiêm Thuỵ Văn ngã bay ra ngoài, đụng đổ cả ghế sofa.

Trình Kiêu cười nhạt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật: “Lần này cân đối rồi đấy.”

Phụt!

Cô gái lễ tân vừa uống một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh lập tức phun ra.

Nghiêm Thuỵ Văn sắp nổi điên, anh ta không ngờ rằng một vệ sĩ lại dám tát vào mặt anh ta!

Hơn nữa còn là hai bạt tai liên tiếp!

“Cậu dám đánh tôi! Ranh con, không ngờ cậu lại dám đánh tôi…” Nghiêm Thuỵ Văn như bị điên, không ngừng lặp lại những lời này, đến tận lúc này, anh ta vẫn không dám tin rằng một vệ sĩ của Lâm Ngọc lại dám đánh anh ta.

Trình Kiêu nhìn Nghiêm Thuỵ Văn với ánh mắt kỳ thị, hờ hững nói hai chữ: “Đồ ngu.”

“Tôi đánh anh đấy thì sao?”

Trong lồng ngực Nghiêm Thuỵ Văn như bị lửa giận bao phủ, chỉ muốn đốt toàn bộ Tập đoàn Đông Vương thành tro bụi.

Nhưng anh ta cũng không dám sỉ nhục Trình Kiêu nữa.

“Lâm Ngọc, cô chết chắc, cô chết chắc rồi! Cô xúi giục vệ sĩ của cô đánh tôi. Không phải cô muốn gọi vốn đầu tư à? Bây giờ tôi sẽ bảo ba tôi rút vốn, tôi muốn thấy Tập đoàn Đông Vương phá sản! Tôi muốn thấy cô quỳ xuống cầu xin tôi!”

Nghiêm Thuỵ Văn hét lên, miệng vẫn còn có máu chảy ra, nét mặt vô cùng dữ tợn.

“Hai người đợi đó cho tôi!” Nghiêm Thuỵ Văn chỉ vào Trình Kiêu và Lâm Ngọc, hung ác uy hiếp.

“Tôi thấy anh thiếu đòn đúng không.” Trình Kiêu giơ tay lên, Nghiêm Thuỵ Văn sợ đến mức run rẩy, vội vàng chạy trốn.

Lâm Ngọc sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, cậu đúng là quá đáng, cậu có biết cậu đã phá hoại chuyện lớn của tôi rồi không!”

Trình Kiêu không để tâm cười khẽ: “Xin lỗi, tôi không ngờ anh ta nhát gan thế, tôi chỉ hù doạ một tí mà anh ta đã chạy mất rồi!”

Lâm Ngọc chợt như mất đi tất cả sức lực, buồn rầu ngồi xuống sofa.

“Tôi cảm thấy chị không cần đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ gì đó, sẽ không có kết quả đâu. Nghiêm Thuỵ Văn chỉ muốn lợi dụng cơ hội uy hiếp chị, sàm sỡ chị mà thôi.” Thấy Lâm Ngọc sa sút tinh thần, Trình Kiêu hơi không đành lòng, cất tiếng an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi