CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 716

Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu ngồi dựa trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.

“Hừ, không ngờ cậu lại không căng thẳng chút nào, tự tin rằng Nghiêm Thuỵ Văn sẽ quay lại như thế à?”

Trình Kiêu mở mắt ra, khẽ mỉm cười: “Tôi luôn tự tin như thế đấy.”

Lâm Ngọc cười to: “Cậu là vệ sĩ kiêu căng nhất mà tôi từng gặp đấy. Nếu lần này đúng như lời cậu nói, thì tôi sẽ tăng lương cho cậu.”

Trình Kiêu nói: “Không cần tăng lương đâu, nếu lần này tôi thắng, thì khi gặp phải nguy hiểm, chị đừng đuổi tôi đi là được.”

Ánh mắt nhìn Trình Kiêu của Lâm Ngọc lại chứa đựng một chút cảm xúc khó tả.

Hôm qua trên buổi khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, lần đầu tiên lúc gặp Trình Kiêu, cô ta cảm thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô ta rất kỳ lạ. Sự quan tâm của Trình Kiêu với cô ta khi nãy cũng vượt khỏi thái độ một vệ sĩ nên có.

Bây giờ ngay cả tiền lương cũng không cần, lại muốn cùng cô ta vượt qua nguy hiểm.

Nếu Trình Kiêu thật sự chỉ là một vệ sĩ đi làm kiếm tiền, thì sao Lâm Ngọc có thể tin được?

“Trình Kiêu, cậu nói thật đi, cậu tiếp cận tôi là có mục đích gì đúng không?” Lâm Ngọc trầm giọng hỏi.

Trình Kiêu cười như không cười nói: “Nếu tôi nói tôi rất ngưỡng mộ chị Lâm Ngọc, thì chị có tin không?”

Mặt Lâm Ngọc đỏ lên, cô ta cười mắng: “Tôi tin cái con khỉ!”

Trình Kiêu lẩm bẩm một mình: “Tôi nói thật mà, chị không tin thì chịu thôi.”

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Thuỵ Văn chạy hổn hển về phía họ.

Khi anh ta lại đứng trước mặt Lâm Ngọc một lần nữa, Lâm Ngọc cố ý nhìn đồng hồ, chỉ mới hai mươi phút trôi qua sau giao hẹn của hai người.

Nhìn nụ cười tự tin của Trình Kiêu, Lâm Ngọc thầm thấy khiếp sợ: “Sao tiểu tử này lại hiểu Nghiêm Thuỵ Văn thế? Hay là cậu ta biết vài chuyện mà cô không biết?”

Không đợi Lâm Ngọc nghĩ kỹ, Nghiêm Thuỵ Văn đã cười nói: “Trợ lý Lâm, khi nãy ta hơi xúc phạm cô, mong trợ lý Lâm bỏ qua!”

Lâm Ngọc có việc muốn nhờ vả Nghiêm Thuỵ Văn, cho nên vội nói: “Cậu Nghiêm không cần phải thế, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ thì hơn!”

“Được!” Nghiêm Thuỵ Văn sảng khoái đồng ý.

Cũng giống như suy đoán của Trình Kiêu khi nãy, lần này Nghiêm Thuỵ Văn đi rồi trở về, còn cực kỳ phối hợp nữa.

“Đúng rồi, không phải khi nãy anh nói sẽ bảo ba anh rút vốn đầu tư à?” Trình Kiêu nhắc đến chuyện không nên nhắc.

Nghiêm Thuỵ Văn trừng anh một cái, vội vàng cười giải thích với Lâm Ngọc: “Trợ lý Lâm, khi nãy tôi chỉ giận quá nên mới nói thế thôi, ba tôi nghe tôi nói xong thì lập tức mắng tôi xối xả!”

“Ba tôi còn nói, bây giờ là giai đoạn khó khăn nhất của Tập đoàn Đông Vương, ông ấy thân là đổng sự của tập đoàn, đây là lúc để ông ấy hết lòng hết dạ vì tập đoàn. Nếu sau này tôi còn dám nói những lời như thế nữa, ba tôi sẽ chặt chân tôi!”

Lâm Ngọc không biết anh ta nói thật hay nói dối, nhưng vẫn thuận theo lời anh ta mà khen ngợi: “Đổng sự Nghiêm sáng suốt trượng nghĩa, tôi vô cùng bội phục, sau khi về, tôi nhất định sẽ chuyển lời Đổng sự Nghiêm nói lại cho Chủ tịch!”

“Được rồi, bây giờ chúng ta mau xuất phát đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ đi, nếu còn chậm trễ e rằng hội nghị đã bắt đầu rồi!” Lâm Ngọc thúc giục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi