CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 758

Cậu Lý nghênh ngang đi đến trước mặt Trình Kiêu, cười lạnh, nói: “Tên nhóc, không phải cậu biết đánh à? Lần này, tôi đặc biệt tìm cao thủ đến, để cậu biết cái gì gọi là người giỏi, còn có người giỏi hơn!”

“Bác Chu, ra đi!”

Một ông lão mặc đồ giản dị màu đen trả lời, bước ra, mặt khinh bỉ nhìn Trình Kiêu.

“Cậu Lý, cậu bảo tôi đến đây là để đối phó với một thằng nhóc trói gà không chặt à?”

Cậu Lý khiêm tốn, cung kính nói: “Bác Chu, ông đừng khinh thường cậu ta, một mình cậu ta có thể nhẹ nhàng đánh ngã sáu tên đàn em của Nghiêm Thụy Văn đó, thực lực hẳn là rất mạnh!”

Bác Chu đưa mắt nhìn Trình Kiêu và Tô Lương Tử, không hề cảm thấy một chút chân khí nào trên người cả hai.

“Cho dù họ có thể đánh nhau, thì cũng chỉ là một người bình thường hơi lợi hại mà thôi. Cậu khổ sở cầu xin ba cậu gọi tôi đến đây, là để tôi đối phó với hai tên rác rưởi này?”

“Đúng là vớ vẩn mà!” Bác Chu tự cho mình chức cao vọng trọng. Ông ta vốn là vệ sỹ của ba cậu Lý, ở bên cạnh và được tôn trọng, vì vậy cho dù là đối với cậu Lý, ông ta cũng không hề khách sáo.

Bị bác Chu quát mắng, cậu Lý trước nay vẫn rất ngạo mạn lại không dám nổi giận, ngược lại nịnh nọt cười nói: “Bác Chu, tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy, nói cũng nhiều như thế mới mượn được ông từ chỗ ba tôi, ông đừng khiến tôi thất vọng chứ!”

Bác Chu trừng mắt nhìn cậu Lý, tiến lên một bước, chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trước mặt Trình Kiêu.

“Tên nhóc, mặc dù bảo tôi đến đối phó với cậu thì có thắng cũng không vẻ vang gì lắm, nhưng ai bảo cậu đắc tội với cậu chủ nhà tôi?”

“Tôi cho cậu hai con đường. Thứ nhất, quỳ xuống dập đầu xin cậu chủ nhà tôi tha mạng. Thứ hai, tôi đánh cho cậu phải dập đầu xin tha!”

“Cậu chọn một con đường đi!” Bác Chu hếch mũi, nói, vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không coi Trình Kiêu và Tô Lương Tử ra gì.

Cậu Lý đứng bên cạnh, mặt hớn hở nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tên nhóc, cậu điên cuồng tiếp đi, Bác Chu đã ra tay thì cậu cứ đợi dập đầu trước tôi xin tha mạng đi! Haha…”

Đám người cậu Trần cũng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, đợi xem kịch hay của Trình Kiêu.

Trình Kiêu đã sớm phát hiện sự tồn tại của Bác Chu, là một võ giả vừa vào Tiên Thiên.

Có lẽ cũng chính vì gần đây ông ta gia nhập Tiên Thiên, cho nên thái độ trở nên kiêu căng hơn, không coi ai ra gì.

Trình Kiêu nhìn bác Chu, thản nhiên nói: “Tôi cũng cho ông hai con đường. Thứ nhất, ông bò từ đây ra ngoài. Thứ hai, tôi đánh cho ông phải bò ra ngoài.”

“Ông chọn đường nào?”

Hôm nay là Hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, các ông chủ, đại gia ở Trung Châu và các tỉnh lân cận đều tề tựu về đây. Phía nhà nước cũng có không ít người đến. Không phải vì bất đắc dĩ, Trình Kiêu cũng không muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Thế nhưng, cái này chỉ đối với người bình thường. Còn đối với võ giả dám đến khiêu chiến, Trình Kiêu chắc chắn sẽ không nhẹ tay.

“Tên nhóc, trước mặt bác Chu mà cậu lại dám ngông cuồng như vậy, người hoàn toàn không biết bác Chu lợi hại như thế nào mà!” Cậu Lý lớn tiếng, cười lạnh.

Bác Chu cũng rất tức giận, ông ta cảm thấy mình đã có lòng từ bi, nhưng không ngờ, tên nhóc này lại không biết cảm kích như vậy!

Hơn nữa, còn dám sỉ nhục ông ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi