CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 840

“E là từ nay về sau cái danh cậu chủ suy thận của cậu sẽ nhanh chóng truyền khắp giới y học của Á tộc mất!”

Nghe thấy người đẹp Thượng Quan Thanh Thiền nói câu cậu chủ suy thận, dù da mặt Lục Thiên Hào dày đến mức nào thì lúc này cũng không khỏi nóng lên.

Cảm nhận được ánh mắt hả hê của những nam sinh xung quanh, còn có ánh mắt ghét bỏ của các nữ sinh, Lục Thiên Hào bùng nổ.

“Mày nói linh tinh!”

“Cậu chủ tao đây thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, sao có thể suy thận được?!”

Trong lòng Lục Thiên Hào biết rõ, đã đến nước này rồi, muốn giữ thanh danh của mình thì chỉ có thể giở trò vô lại.

Trình Kiêu nhẹ giọng bảo: “Muốn xác minh xem cậu có suy thận không rất đơn giản. Cậu có muốn thử không?”

Lục Thiên Hào không dám nhìn thẳng vào mắt Trình Kiêu, nói lấp lửng: “Tôi không tin cậu đâu, chắc chắn là cậu đã làm gì tôi trong lúc tôi không để ý rồi.”

Các sinh viên của Trình Kiêu lập tức trào phúng: “Ồ, không ngờ các thiên tài của Thủ Đô lại nhát gan đến vậy!”

“Lá gan thế này sao học y được chứ? Lỡ sau này sợ máu ngất xỉu thì sao?”

“Hừ, chỉ có chút năng lực này mà vừa nãy còn dám coi thường giới y học của Hà Tây chúng ta.”

“Thiên tài của đại học y Thủ Đô cũng chỉ thế thôi!”

Đám sinh viên của Hà Tây nắm bắt cơ hội tấn công đám Lục Thiên Hào không còn manh giáp.

Mặt Lục Thiên Hào đỏ bừng, không nói nên lời. Dù thế nào anh ta cũng sẽ không để Trình Kiêu đích thân kiểm tra cho mình, dù bị coi là nhát gan hay giở trò vô lại thì cũng vẫn hơn là cậu chủ suy thận!

Nếu mang danh cậu chủ suy thận thì không chỉ danh tiếng của anh ta bị huỷ hoại, mà đến nhà họ Lục ở Giang Nam cũng sẽ mất sạch mặt mũi. Lỡ như truyền đến tai ba anh ta, khi về anh ta không bị đánh gãy chân mới lạ!

Thượng Quan Thanh Thiền lạnh lùng lườm Lục Thiên Hào và Sở Minh Thành, khuôn mặt như sương giá, cô ta hạ thấp giọng bảo: “Lúc đầu thì hai người bị bắt vào phòng bảo vệ, bây giờ lại làm mất hết mặt mũi của đại học y Thủ Đô, hôm nay các người phải cho tôi một lời giải thích đấy!”

Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt Lục Thiên Hào, anh ta đổ mọi tội lỗi cho Trình Kiêu: “Thanh Thiền, không thể trách chúng tôi được! Đều là do tên này, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu ta đâu!”

Trong lòng Lục Thiên Hào đã hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội trả thù Trình Kiêu.

Vẻ mặt Sở Minh Thành lãnh đạm, anh ta không nói gì nhưng lại lườm Lục Thiên Hào một cách hung tợn.

Những chuyện ngu xuẩn này đều do một mình Lục Thiên Hào làm, không liên quan gì đến Sở Minh Thành, nhưng vì Sở Minh Thành chơi cùng anh ta nên cũng bị liên luỵ.

Lục Thiên Hào nhìn ánh mắt phẫn hận của Sở Minh Thành thì áy náy nói: “Cậu Sở, chuyện này cũng không thể trách tôi được! Thằng này quá gian giảo, cậu mau nghĩ cách cứu vãn tình hình đi!”

Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu trên bục giảng, trong mắt thoáng qua vẻ âm trầm: “Yên tâm, tôi sẽ không khiến cậu ta sỉ nhục chúng ta đâu!”

Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu rồi chợt nói: “Y thuật của thầy Trình đúng là cao minh khiến người khác phải khâm phục.”

“Vừa khéo tôi lại đang gặp phải một vài bệnh khó chữa, suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra cách điều trị, không biết thầy Trình có thể giải đáp thắc mắc cho tôi được không?”

Lục Thiên Hào nghe thế, trên mặt chợt tỏ vẻ vui mừng khôn xiết: “Cậu Sở chuẩn bị ra tay rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi