CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 870

Giáo sư Tống và những người qua đường lập tức đều nhìn ông chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng sầm mặt, gật đầu: “Yên tâm, tôi là người dám chơi dám chịu, sẽ không chơi xấu đâu!”

Chủ cửa hàng là người rất thông minh, cho dù ông ta muốn quỵt nợ nhưng ở trước nhiều người thế này, ông ta không thể chơi xấu được, chi bằng dứt khoát một chút còn có thể giữ được danh tiếng tốt.

Trình Kiêu đưa chủ cửa hàng và Tôn Đại Hải trở về phòng khám.

Chủ cửa hàng xin lỗi người nhà bệnh nhân, đồng thời giải thích lý do, còn bồi thường thì do Tôn Đại Hải trả.

Người nhà bệnh nhân nhận tiền xong đương nhiên không nói gì nữa, sự việc cuối cùng cũng được giải quyết một cách hoàn hảo.

Chủ cửa hàng và người nhà bệnh nhân ra về, Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt phức tạp: “Trình Kiêu, lần này may nhờ có cậu! Tôi muốn cảm ơn đàng hoàng.”

Ninh Lan cũng cười bảo: “Đúng thế, chuyện lần này may nhờ có Trình Kiêu giúp đỡ! Tôi nghĩ số tiền còn lại nên chia một nửa cho Trình Kiêu.”

Tôn Đại Hải khẽ nhíu mày nhưng không phản đối.

“Được, đây là số tiền Trình Kiêu xứng đáng được nhận.”

Trình Kiêu khẽ cười bảo: “Không cần đâu dì Lan, nếu không còn việc gì thì con đi trước đây!”

“Như vậy làm sao được! Lần này hoàn toàn là nhờ có con thì chúng ta mới vượt qua được cửa ải khó khăn này, con nhất định phải nhận số tiền này!” Ninh Lan sốt ruột nói.

“Dì Lan, thật sự không cần đâu, con cầm tiền cũng không có tác dụng gì, mọi người cứ cầm đi.”

“Con đi trước đây.”

Trình Kiêu nói xong, xoay người rời đi bất chấp Ninh Lan ngăn cản.

“Sao đứa nhỏ này lại vội vàng rời đi thế chứ?” Nét mặt Ninh Lan đầy oán than với vẻ cưng chiều, sau đó bà lại nghĩ đến người khởi xướng, trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải: “Đều tại ông gây ra hoạ, Tiểu Kiêu tốt như thế mà lại bị hai ba con ông ép rời khỏi nhà!”

Tôn Đại Hải thở dài: “Chuyện này cũng không thể trách tôi được, bà cũng thấy đấy, là Mạc có thành kiến với Trình Kiêu.”

Ninh Lan lạnh lùng nói: “Mạc là trẻ con, không hiểu chuyện, thế mà ông cũng không hiểu chuyện à! Để con bé tuyên bố ly hôn trước mặt bao nhiêu người, bay giờ thì hay rồi, hối hận cũng muộn rồi!”

“Haiz!” Tôn Đại Hải thở dài không nói nên lời, nếu biết Trình Kiêu có năng lực như vậy, lúc đó chắc chắn ông ta đã ngăn cản Tôn Mạc ly hôn bằng mọi giá rồi!

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

Trình Kiêu rời khỏi nhà họ Tôn, đi một vòng rồi lại trở về Tử Vân Các.

Tử Vân Các đóng cửa, ông chủ béo đang giải thích gì đó với bốn người trẻ tuổi.

Mãi cho đến khi Trình Kiêu đẩy cửa đi vào, những người bên trong mới nhận ra có người đi tới.

Thấy Trình Kiêu đột nhiên xông vào, ông chủ béo sửng sốt, sau đó nở nụ cười hiểm ác: “Cậu nhóc, cậu lừa gạt lấy đi bảo vật trấn tiệm của tôi, cậu còn tới đây làm gì?”

Bốn tên thanh niên nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt không thân thiện, trong đó có một tên đầu to mặt béo cười khẩy bảo: “Ông chủ, chính là tên này à?”

Ông chủ mập gật đầu nói: “Đúng vậy, là cậu ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi