CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 957

“Mà người giữ cửa của thế gia trung y lần này chính là nhà họ Tôn của chú.”

“Chỉ cần có thể chiến thắng người giữ cửa của thế gia trung y thì có thể đưa ra một điều kiện với bọn họ. Đây là cơ hội duy nhất để chú quay lại nhà họ Tôn!”

“Kiêu, coi như chú cầu xin cháu, lần này cháu bất luận như nào cũng phải giúp chú! Đây là tâm nguyên lớn nhất cả đời của chú, nếu không thể hoàn thành tâm nguyện này, chú chết không nhắm mắt!”

Tôn Đại Hải mặt mày căng thẳng, sợ Trình Kiêu sẽ từ chối.

Trình Kiêu nhìn Tôn Đại Hải, mặt mày không cảm xúc, tuy Tôn Đại Hải đối với anh không tốt, nhưng nói thế nào cũng có ơn nuôi dưỡng mười mấy năm đối với anh Tuy Trình Kiêu ngoài mặt rất lạnh nhạt với Tôn Đại Hải, nhưng trên thực tế ở trong lòng Trình Kiêu, vẫn coi Tôn Đại Hải là trưởng bối.

Nếu không quyển sách châm cứu lần trước, Trình Kiêu cũng sẽ không tặng cho Tôn Đại Hải làm quà mừng thọ.

Ninh Lan cũng ở bên cạnh khuyên: “Kiêu à, mẹ biết ba con có lỗi với con, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ông ấy, nếu con có thể giúp thì giúp ông ấy đi! Coi như mẹ câu xin con đấy!”

Nói xong, Ninh Lan đứng dậy, cúi người trước Trình Kiêu.

Trình Kiêu vội vàng đưa tay đỡ Ninh – Lan, không để bà lạy: “Dì Ninh, dì làm gì thể! Cháu đâu có nói không đồng ý, dì mau đứng dậy!”

Ninh Lan vui mừng: “Nói như vậy thì con đồng ý rồi!”

Tôn Đại Hải cũng nhìn Trình Kiêu bằng vẻ mặt mong chờ, trong lòng thấp thỏm.

Trình Kiêu gật đầu: “Cháu đồng ý.”

“Tốt quá rồi! Cảm ơn cháu, Kiêu!” Tôn Đại Hải vẻ mặt kích động.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Ninh Lan cũng kích động mà nói.

“Kiêu, cháu hiểu về cuộc thi đấu Y Vương không? Cần chú giải giảng cho cháu một số quy tắc của cuộc thị đấu Y Vương không?” Tôn Đại Hải hỏi.

“Đúng rồi, còn nữa, muốn tham gia Cuộc thi đấu Y Vương, cần xin một suất trước. Chú đi tìm viện trưởng Ninh, nhờ ông ấy giúp nghĩ cách, với mặt mũi của ông ấy, xin một suất chắc rất đơn giản.”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, sáng nay đám người Ninh Cát Sơn đã tìm tới cháu, bị cháu từ chối rồi.”

“Nếu muốn suất, thông báo một tiếng với bọn họ là được.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy thì dễ làm rồi.”

“Nếu bọn họ biết tin cháu đồng ý tham gia cuộc thi đấu Y Vương, chắc sẽ rất vui.”

Trình Kiêu đứng dậy nói: “Dì Ninh, nếu không có chuyện gì khác, vậy cháu về trước đây. Cũng thuận tiện lo liệu chuyện suất tham gia”

“Được, vậy mẹ tiên con!” Ninh Lan vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa.

Trình Kiêu rời đi, Ninh Lan xoay người quay lại, ngôi trên sô pha Tôn Đại Hải thở dài, cũng ngôi ở trên sô pha, sắc mặt có hơi phức tạp. Có cảm khái, có bất lực, cảm xúc lớn nhất là hối hận.

Ninh Lan lườm ông ta, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ biết thở dài rồi ư? Lúc đầu không nghe lời của tôi, bây giờ nhìn thấy Kiêu trở nên lợi hại, hối hận rồi nhỉ?”

Tôn Đại Hải không trả lời, chỉ lộ ra sự chua chát trong mắt.

Hối hận ư? Đó là đương nhiên.

Rõ ràng là con rể của mình, là ba vợ, bảo anh giúp chỉ cần nói một tiếng là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi