CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1063

“Anh Hàn, đã tóm được cả lũ, dưới hầm gửi xe cũng an toàn rồi. Anh xuống xem đi ạ”, giọng điệu của Ngô Xuyên có gì đó là lạ.

Ban nãy khi Ngô Xuyên bắt được những kẻ kia cũng đã hiểu được đại khái tình hình, khi biết bọn họ gắn bom lên xe Lâm Hàn, sắc mặt Ngô Xuyên chợt thay đổi hẳn.

Lâm Hàn là nhân vật cỡ nào, dưới tay còn điều hành biết bao thế lực, lại có ơn nghĩa như núi với Ngô Xuyên. Nếu Lâm Hàn không may bị quả bom của đối phương làm bị thương hoặc tệ hơn là mất mạng thì Ngô Xuyên cũng không biết phải xoay sở thế nào.

Cho dù có giết hết đám người kia và tên chủ mưu đứng đằng sau bọn chúng, Ngô Xuyên cũng cảm thấy không bù đắp nổi chuyện chúng đã làm hại Lâm Hàn.

Sau khi Lâm Hàn cúp máy, anh bèn dẫn Dương Lệ đi thẳng xuống bãi đậu xe.

Giờ đây, toàn bộ bãi đậu xe đều đóng kín, người ở ngoài không vào được, mà những người muốn ra cũng bị đám Ngô Xuyên đuổi tới một chỗ canh giữ.

Lâm Hàn và Dương Lệ đi theo một đàn em của Ngô Xuyên bước qua bên kia, vừa hay đi ngang qua đám người bị dồn lại canh giữ.

Bọn họ thấy hai người Lâm Hàn có thể tùy tiện đi lại lập tức khó chịu, tại sao ngay cả toilet họ cũng không được đi mà hai người kia lại có thể đi lại một cách dễ dàng như vậy?

“Ơ, đây là sao? Sao hai người có thể tùy ý đi lại mà chúng tôi lại không thể?”, có một khách quen bực bội hét lên.

Người đứng gác cạnh đó lập tức lạnh mặt bước tới trước mặt anh ta nói: “Im lặng cho tôi, nếu còn mở miệng ra thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Nếu khiến Lâm Hàn khó chịu thì bọn họ không biết phải ăn nói sao với Ngô Xuyên nữa, đến lúc đó, chưa đợi Lâm Hàn trách cứ thì Ngô Xuyên đã xử đẹp họ rồi.

Khách hàng vừa hét lên kia lập tức ngậm miệng lại.

Một số khách hàng xung quanh định nói chuyện cũng vội vàng sợ sệt im phăng phắc.

Trong số những khách hàng ấy, có một số người có địa vị khác biệt, nhưng giờ đều im như chim cút.

Cũng không phải họ không chống cự, mà lúc nãy khi chống cự đã ăn vô số quả đắng rồi.

Bọn họ nghĩ mãi không hiểu tại sao đám người kia lại giữ mình trong đây, không cho phép đi lại. Nhưng khi họ chống cự thì có không ít người đã bị đánh tơi bời, đến giờ mà vẫn còn vài người nằm dưới đất không đứng dậy nổi.

Dương Lệ thấy cảnh ấy, tức thì khó hiểu nhìn Lâm Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, chuyện này là sao vậy?”

Dương Lệ có thể cảm nhận được bọn họ không phải cảnh sát, cũng chẳng phải nhân viên trong quảng trường Trung Giao. Vì vậy hoàn toàn không có quyền ngăn cấm quyền tự do của người khác, nhưng giờ lại canh giữ nhiều người như vậy.

Hơn nữa, dường như họ đều là người của Lâm Hàn, có một vài người nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập kính trọng, mà đa số lại nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào anh, đều lộ ra vẻ dè chừng kèm theo đó là nỗi sợ hãi không thôi.

Lâm Hàn lại không giải thích gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa em sẽ biết”.

Một lát sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi tới gần chỗ đậu xe của mình. Bấy giờ, đám Ngô Xuyên đã đợi ở đó từ trước.

Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn đến thì mặt mày lộ vẻ phức tạp bước tới nói: “Anh Hàn, đã điều tra ra đám người kia làm gì với xe của anh và chị dâu rồi. Bọn họ gắn bom lên xe của hai người!”

Lâm Hàn nghe thấy Ngô Xuyên nói thế thì sắc mặt thay đổi hẳn.

Đối phương trực tiếp gắn bom vào, nếu không phải Lâm Vinh để ý thấy nhắc nhở Lâm Hàn, thì anh quả thật không thể nào phát hiện ra từ đó bị đối phương chơi cho một vố.

Đường đường là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm lại chết trong tay người như thế, không khỏi quá mất mặt.

Hơn nữa, đây còn là khi Lâm Hàn đang ở chung với Dương Lệ, nó đồng nghĩa với việc đối phương cũng muốn hại chết cô.

Thoáng chốc, sắc mặt Lâm Hàn lạnh như băng nhìn về phía mấy tên đang bị người do Ngô Xuyên dẫn đến đè dưới đất.

Còn Dương Lệ, sau khi nghe thấy lời nói của Ngô Xuyên cũng biến sắc.

Bản thân cô chưa từng gặp chuyện như này bao giờ, đâu ngờ mình sẽ tự trải nghiệm chứ? Bị cài bom vào xe, vừa nghĩ thôi đã làm Dương Lệ cảm thấy lạnh sống lưng.

“Không sao rồi”, Lâm Hàn thấy sắc mặt Dương Lệ tái mét thì ôm lấy cô an ủi.

Dương Lệ im lặng khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ phức tạp.

Sau đó, Lâm Hàn đi tới trước mặt mấy tên bị bắt khi đang gắn bom kia.

Lúc này, mấy tên kia đều bị đàn em của Ngô Xuyên đè xuống đất, không thể nhúc nhích dù chỉ xíu xiu.

Lâm Hàn rũ mắt nhìn bọn chúng, hỏi với vẻ mặt lạnh tanh: “Ai cử bọn mày tới? Mau khai ra, không thì đừng trách tao ác”.

Mấy tên đó vừa nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi