CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1093

Lâm Hàn thấy cảnh ấy thì chẳng thèm để ý tới nữa, anh quay sang nói với dì Hà: “Dì Hà, làm phiền dì dọn dẹp chỗ này giúp tôi”.

“Vâng, cậu yên tâm đi”, dì Hà vội đáp.

Lâm Hàn gật đầu, rồi dẫn Dương Lệ về phòng nghỉ ngơi, không muốn để ý đến chuyện gì nữa.

Bên kia, sau khi Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào bị Triệu Tứ Hải kéo ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng thì anh ta mới dừng lại.

Dương Duyệt lập tức nghi hoặc nhìn Triệu Tứ Hải, không hiểu tại sao anh ta lại làm thế.

“Chồng ơi, rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì ở Nhân Phàm mới khiến anh sợ Dương Lệ như vậy không?”, Dương Duyệt nghi ngờ hỏi.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng nói: “Tứ Hải à, không có gì phải sợ hết. Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của Nhân Phàm thì sao, con bé vẫn là con gái bố, không sao. Hơn nữa, giờ con cũng đang làm việc ở đó mà, chẳng cần phải sợ Tiểu Lệ gì đâu”.

Sắc mặt Triệu Tứ Hải hơi khó coi, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy, Triệu Tứ Hải sợ mình chậm tý xíu thôi, làm Lâm Hàn bực thì bọn họ chết chắc.

Phải biết rằng, ban ngày Triệu Tứ Hải bán đứng Dương Lệ báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình đã khiến Lâm Hàn cực kỳ tức giận. Lúc ấy, nếu không nể tình Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào thì anh ta tin rằng mình sẽ chết rất thảm.

Mà giờ, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lại đắc tội Lâm Hàn, nếu chọc anh nổi điên thì Triệu Tứ Hải biết Lâm Hàn sẽ chẳng làm gì hai người họ. Dẫu sao, họ đều là người thân ruột thịt của Dương Lệ. Anh có giận đến mấy cũng sẽ vì Dương Lệ mà bỏ qua cho họ.

Nhưng Triệu Tứ Hải thì lại khác, suy cho cùng, Triệu Tứ Hải chỉ là chồng Dương Duyệt, là họ hàng với Dương Lệ chứ không phải ruột thịt.

Đến lúc đó, rất có thể Lâm Hàn sẽ trút hết cơn giận lên người anh ta, vậy thì rắc rối to rồi.

Triệu Tứ Hải cảm thấy mình không thể hứng chịu nổi cơn giận của đại ca Hoa Đông.

Giờ Triệu Tứ Hải cũng xấu hổ không thôi.

Nhớ tới chuyện mình vừa quỳ xuống xin lỗi Lâm Hàn trước mặt Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải lại cảm thấy hết sức mất mặt. Nhưng lúc ấy cũng không còn cách nào, nếu không làm vậy thì có lẽ sẽ chọc Lâm Hàn nổi giận. Có cho Triệu Tứ Hải thêm một cơ hội nữa, anh ta vẫn sẽ chọn làm thế.

Còn giờ, khi đối mặt với Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Dù sao, Lâm Hàn đã nói không được để lộ thân phận của anh và không thể nói cho hai người kia biết.

Mặc dù giờ có nói gì Lâm Hàn cũng chẳng biết, nhưng có cho Triệu Tứ Hải tám lá gan, anh ta cũng không dám làm trái ý anh mà nói ra.

“Chồng ơi, anh đừng im lặng thế, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi”, Dương Duyệt thấy Triệu Tứ chẳng nói chẳng rằng liền hối.

Dương Cảnh Đào cũng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ khó hiểu.

Triệu Tứ Hải thấy thế, chỉ đành bất lực nói: “Không có vì cái gì hết, chỉ là cảm thấy hai người làm thế quả thật là không đúng”.

Dưới ngọn đèn đường ngoài biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe thấy Triệu Tứ Hải nói vậy đều sửng sốt, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy.

“Chồng ơi, anh bị gì thế? Sao bố với em lại không đúng, Dương Lệ là em gái ruột của em mà ở công ty lại nhằm vào anh như thế, chúng em tìm con bé tính sổ thì sao lại sai?”, Dương Duyệt khó hiểu hỏi.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, lần này Tiểu Lệ thật quá đáng. Tứ Hải, con không cần phải sợ nó, nơi này cũng chẳng phải quỹ đầu tư Nhân Phàm, nó chẳng thể làm gì con được đâu. Đi, giờ theo bố vào tìm nó tính sổ!”

Dương Cảnh Đào nói xong, định kéo Triệu Tứ Hải vào biệt thự tìm Dương Lệ và Lâm Hàn tính sổ.

“Đừng đừng đừng!”, Triệu Tứ Hải thấy thế, vội vàng kéo Dương Cảnh Đào lại.

“Bố, coi như con cầu xin bố, chuyện này không liên quan gì tới Dương Lệ hết, do con làm sai, chứ chẳng tại Dương Lệ đâu. Bố đừng làm phiền đến hai vợ chồng con bé nữa”, Triệu Tứ Hải gần như là năn nỉ.

Nếu Dương Cảnh Đào tìm Dương Lệ tranh luận nữa, cuối cùng bất kể kết quả thế nào thì người xui xẻo sẽ là Triệu Tứ Hải. Đây không phải là điều mà anh ta muốn thấy.

Dương Cảnh Đào nghe vậy dừng lại, khó hiểu nhìn Triệu Tứ Hải, hỏi: “Không liên quan tới Tiểu Lệ ư? Vậy con làm gì mà lại bị đuổi việc? Mà dù con có sai thì Tiểu Lệ ngoảnh mặt làm ngơ cũng thật quá đáng”.

“Đúng thế”, Dương Duyệt đứng cạnh cũng nói: “Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của công ty Nhân Phàm, chỉ cần con bé nói một câu, lẽ nào anh sẽ bị đuổi việc sao? Dù anh làm sai, còn chẳng phải tại nó không chịu giúp à?”

Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi bực, bất lực nói: “Giờ có nói cũng không nói rõ được, Dương Lệ thật sự đã dốc hết sức rồi. Lần này, là tại anh tự làm tự chịu. Hiện tại, coi như con cầu xin hai người, đừng đến làm phiền Dương Lệ nữa. Chúng ta về nhà đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi