CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1120

Tạ Kiến An và đám đàn em nghe thấy tiếng cười ấy của Trương Thiên Sơn, tâm trạng đang hết sức bực bội vì chuyện của Lâm Hàn, giờ lại càng khó chịu hơn.

“Bảo ông không được phát ra âm thanh mà quên rồi à? Lại muốn bị tra tấn hả?”, một gã phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn tát thẳng vào mặt ông ta.

Cả người Trương Thiên Sơn ướt sũng máu, cái tát kia còn dùng sức rất mạnh nên một đống máu lập tức vẩy ra sàn nhà, trông hết sức đáng sợ. Trương Thiên Sơn cũng bị cơn đau bỗng ập tới mà dừng lại.

Tuy đã đau đến nỗi không cười nổi, nhưng trong lòng Trương Thiên Sơn vẫn hết sức vui vẻ. Cũng may ông ta quen được một người anh em như Lâm Hàn, không thì lần này nếu để Tạ Kiến An thành công, thì coi như đã hại toàn bộ những người đã đi theo mình.

Vì nhìn nhầm và giành lòng tin sai người, Trương Thiên Sơn thà rằng tự mình gánh lấy hậu quả, chứ không muốn những anh em thật lòng đi theo mình, bởi vì sai lầm của ông ta mà chôn vui tương lai, thậm chí là đánh mất tính mạng.

Tạ Kiến An lạnh lùng liếc Trương Thiên Sơn một cái, không nói gì.

Dù biết tình hình cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng Tạ Kiến An vẫn không từ bỏ mà muốn đánh cược một phen.

“Thông báo cho toàn bộ cao thủ tập hợp lại, chuẩn bị chiến đấu!”, Tạ Kiến An lớn tiếng ra lệnh.

“Vâng!”, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đồng thanh đáp.

Ông ta lại chợt nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Đừng nói hơn 300 người kia đều là cao thủ, chỉ nói có hơn một nửa là cao thủ. Không được để cho những thế lực còn lại của Bắc Đông biết bên đối phương toàn là cao thủ, không thì bọn họ sẽ chùn bước và chạy trốn”.

“Vâng”, mấy tên đàn em vội gật đầu, đều hiểu được ý của Tạ Kiến An.

Nếu để những thế lực còn lại của Bắc Đông biết hơn 300 người kia đều là cao thủ, có thực lực khủng bố, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương. Thì đến lúc đó, đừng nói chiến đấu, e rằng họ đã bỏ chạy mất dép hơn nửa rồi.

Nếu thế, đương nhiên liên minh của Tạ Kiến An sẽ không còn là đối thủ của những người bên phe Lâm Hàn nữa.

Mà khi họ không biết bên đối phương toàn là cao thủ thì sẽ tích cực chiến đấu, may ra mới có một tia hy vọng giành chiến thắng. Dù hy vọng ấy rất mỏng manh, nhưng tóm lại là có còn không.

Thoáng chốc, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đều vội vàng đi chuẩn bị. Dù sao, chẳng bao lâu sau, đối phương sẽ tới đây, tình hình hiện tại lập tức căng như dây đàn.

Sau khi mấy tên đó rời đi, Tạ Kiến An cũng tìm vài đàn em thân tín, dặn dò.

Tạ Kiến An không nỡ từ bỏ, vẫn muốn liều chết cược một phen với Lâm Hàn. Nhưng ông ta cũng biết, xác xuất mình thất bại là rất cao, nên cần phải chuẩn bị tốt đường lui.

Cho dù thất bại, mất hết tất cả, cũng phải giữ được tính mạng, quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Sống sót thì may ra sau này còn có cơ hội trở mình, nếu bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin rằng mình chắc chắn sẽ không sống nổi.

Tạ Kiến An lớn lên trong trang viên nên vô cùng quen thuộc nó, trước đó, ông ta cũng đã chuẩn bị một con đường hầm, nhưng vẫn chưa dùng tới, nên có chút phủ bụi, có lẽ không thể dùng.

Giờ bảo mấy tên thân tín đi dọn dẹp nó, nếu thất bại có thể men theo đường hầm chạy trốn.

Sau khi sắp xếp đường lui cho mình xong, Tạ Kiến An mới hơi yên tâm, rồi đi tìm mấy tên phụ trách các thế lực đến từ vùng khác, chuẩn bị lừa bọn họ, động viên họ tích cực tham gia chiến đấu.

Bên trong một căn phòng, vài tên phụ trách các thế lực khác đều có mặt và đang bàn bạc về chuyện này.

“Đối phương có khoảng 300 người, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ trong số ấy”.

“Dựa theo tình báo bên Tạ Kiến An thì có hơn một nửa là cao thủ, nửa còn lại thì không phải, nên hoàn toàn chẳng phải đối thủ của bên ta. Chúng ta không cần phải lo lắng thế đâu”.

“Sao tôi cứ thấy là lạ, nếu đối phương không có thực lực thì sao dám can đảm đến đây?”

“Chẳng phải trước đó chúng ta đã cử hơn 100 cao thủ đi phục kích à? Sao giờ vẫn không có tin tức gì thế? Rốt cuộc thì tình hình ra sao rồi?”

“Tôi cứ có cảm giác Tạ Kiến An kia đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Tên kia chẳng phải kẻ tốt lành gì, chưa biết chừng là đào hố hại chúng ta ấy chứ!”

Bên ngoài phòng họp.

Tạ Kiến An vừa đến đã nghe thấy tiếng bàn bạc của vài tên phụ trách các thế lực vùng khác, sắc mặt ông ta chợt thay đổi hẳn, sau đó mở cửa bước vào.

“Nào mọi người, kẻ địch đang ở trước mặt, thắng lợi đang vẫy gọi chúng ta. Tôi hy vọng mọi người đừng tự rối loạn đầu trận tuyến. Mọi người thử nghĩ lại xem, Lâm Hàn chỉ là một ông trùm vùng Hoa Đông, mà còn vừa mới thống nhất Hoa Đông đây thôi, có thể điều động được bao nhiêu cao thủ chứ? Nói trong hơn 300 người kia có gần 50 cao thủ đã là đánh giá cao họ rồi!”, Tạ Kiến An thẳng thừng nói.

Vài tên phụ trách các thế lực khác nghe vậy, nghĩ kỹ lại thì cứ có cảm giác là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Trái lại, còn thấy Tạ Kiến An nói rất có đạo lý.

Mấy tên phụ trách kia đã điều tra Lâm Hàn nên cũng biết chút chút về anh, biết anh mới thống nhất các thế lực vùng xám ở Hoa Đông không bao lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi