CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1275

Hạ Sương cũng sinh ra trong thế gia, dù chẳng tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn có nghe nói. Hơn nữa, bây giờ Lâm Hàn lại đến Thiên Kinh vào lúc này, vừa vặn mấy ngày tới ở đây sẽ diễn ra hội nghị quý tộc. Điều đó càng khiến cho Hạ Sương cảm thấy Lâm Hàn chuẩn bị tham gia hội nghị lần này.

Hạ Sương nghĩ thế bèn thầm kinh ngạc, cô ta nhớ Lâm Hàn không phải là người ở thành phố Thiên Kinh, vậy sao lại có tư cách tham gia hội nghị quý tộc mà chỉ những thế lực địa phương mới được quyền tham gia?

Hạ Sương nghĩ không ra, nhưng giờ cũng không tiện hỏi Lâm Hàn, chỉ đành chờ về sau rồi từ từ sẽ biết.

Sau đó, Lâm Hàn không có dặn gì thêm. Công việc của Hạ Sương thì Lâm Hàn sẽ cử người đến giải thích và dặn cô ta sau, không cần anh phải tự mình làm.

Còn hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn chỉ định dẫn Hạ Sương đi cho biết mà thôi, cũng chẳng cần cô ta làm gì. Thế nên, anh cũng không có gì để dặn hết. Mà những điều cần chú ý trong loại hội nghị như này, Lâm Hàn tin rằng Hạ Sương sẽ biết và không làm ra chuyện gì khác người, nên đương nhiên không cần thiết phải dặn dò.

Kế đó, Lâm Hàn liền lái xe đến trước cửa khách sạn Song Mộc.

Nhìn thấy khách sạn này, sắc mặt Hạ Sương chợt trở nên có chút kỳ lạ.

Trước đó, công ty truyền thông điện ảnh Quanh Ảnh có một dự án cần dùng khách sạn để bàn chuyện hợp tác cho nghệ sĩ dưới trướng. Mà khách sạn được chọn chính là Song Mộc.

Những khách sạn còn lại Thiên Kinh, dù là khách sạn năm sao, khi nghe nói là Quang Ảnh thì đều vô cùng vui lòng. Có vài khách sạn không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ khách sáo đôi câu, không dám đắc tội.

Nhưng khách sạn Song Mộc trông có vẻ bình thường nằm ở ngoại ô thành phố này lại không như những nhà kia, mà dứt khoát từ chối.

Sau đó, Hạ Sương còn tự mình đến gặp giám đốc khách sạn, chẳng qua thái độ của đối phương lại cực kỳ lạnh nhạt, bất kể Quang Ảnh đưa ra điều kiện hậu hĩnh cỡ nào cũng không chịu hợp tác.

Tuy Hạ Sương không hiểu lý do tại sao đối phương lại không cần tiền dâng tận miệng, nhưng Hạ Sương cũng chẳng có cách nào. Người ta đã không muốn lẽ nào còn ép đúng không? Cuối cùng Hạ Sương đành bó tay, chọn một khách sạn xa hơn để bàn chuyện làm ăn.

Mà khách sạn Song Mộc này cũng để lại ấn tượng sâu đậm với Hạ Sương.

Lúc này, thấy Lâm Hàn dẫn mình đi thẳng vào khách sạn kia, càng khiến cho Hạ Sương chắc chắn rằng khách sạn này có chút đặc biệt.

Cho dù là trước đây, Hạ Sương cũng không ngờ rừng khách sạn Song Mộc này lại đặc biệt như thế. Lâm Hàn là ai? Sao đến Thiên Kinh lại đến khách sạn này ở? Rốt cuộc khách sạn này là một chỗ như thế nào?

Lâm Hàn bên cạnh thấy Hạ Sương lộ ra vẻ khó hiểu nhìn khách sạn Song Mộc, đương nhiên đoán được suy nghĩ của cô ta. Lúc trước, giám đốc khách sạn vì thấy đối phương là Hạ Sương thuộc công ty dưới tay Lâm Hàn, nên cũng có thông báo với anh chuyện hợp tác.

Nhưng đó cũng không phải chuyện gì quan trọng với Quang Ảnh, Lâm Hàn đương nhiên thẳng thắn từ chối. Lỡ khách sạn Song Mộc để nhiều nghệ sĩ như vậy vào ở, rồi không cẩn thận lộ ra chuyện gì lại không hay. Sắp tới, còn có hội nghị quý tộc, tất nhiên không thể xảy ra chuyện gì được.

Bấy giờ, Lâm Hàn chợt mở miệng giải thích cho Hạ Sương: “Đây là một khách sạn đặc biệt chuyên dụng của nhà tôi, bình thường sẽ không cho người ngoài vào ở”.

Hạ Sương nghe thấy thế, gật đầu, quả nhiên khách sạn này có liên quan tới Lâm Hàn, còn là một nơi chuyện dụng. Hạ Sương lập tức cảm thấy tò mò tác dụng của khách sạn này.

Xe ngừng lại trước cửa khách sạn, Lâm Hàn và Hạ Sương xuống xe, đi vào bên trong.

Hai bảo vệ nhà họ Lâm phụ trách gác cửa thấy Lâm Hàn thì hơi khom lưng, kính cẩn chào: “Chào cậu Lâm”.

Lâm Hàn đã quen với cảnh ấy, mặt mày bình tĩnh gật đầu, rồi dẫn Hạ Sương vào.

Hạ Sương theo sau thấy cảnh tượng đó, nhất là khi thấy hai người bảo vệ kia thì vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Hai người này tôn trọng Lâm Hàn như vậy, có thể thấy được địa vị của Lâm Hàn. Và Hạ Sương cũng nhận ra được sự đặc biệt của họ.

Tuy cô ta chỉ sinh ra trong một thế gia hạng ba, chỉ coi như một gia tộc nhỏ, hơi có chút tiếng tăm.

Mà trong mắt Hạ Sương, cô ta vẫn có thể nhận ra họ không phải người thường, hẳn là cao thủ có thể lấy 1 chọi 10 trong miệng người ta.

Hạ Sương biết, cao thủ như thế rất khó kiếm được và hết sức lợi hại. Vì vậy, họ đều là lực lượng cực kỳ quan trong của mọi thế lực. Dù ở trong quý tộc, cao thủ cũng rất được coi trọng.

Nhưng ở chỗ Lâm Hàn, hai cao thủ như vậy lại chỉ là bảo vệ trông cửa?

Hạ Sương tức thì cảm thấy kinh ngạc và tò mò về thế lực của Lâm Hàn, rốt cuộc đây là một con quái vật như thế nào?

Cô ta chợt có chút căng thẳng, rồi lại hơi chờ mong. Căng thẳng là vì khó khăn sắp tới, mà chờ mong lại là đối với một tương lai toanh đang đón chờ mình.

Bên trong khách sạn Song Mộc.

Khi biết Lâm Hàn đã về, Lâm Phong vội vàng chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi