CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1306

“Tôi không cần biết anh là ai, nhà họ Khổng thì làm sao?”, Lâm Hàn bĩu môi, nhìn Lâm Phong ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Mau đuổi mấy người này qua một bên, tiếp tục xuất phát đến nhà họ Tiêu”.

Nói xong, Lâm Hàn lập tức xoay người, hoàn toàn không muốn lãng phí thêm một giây nào trên người Khổng Tử Dục này.

Vốn dĩ anh còn thấy tò mò, không biết cậu chủ lớn của nhà họ Khổng là nhân vật thế nào, xem mình có cơ hội chia rẽ nội bộ nhà họ Khổng không.

Bây giờ xem ra gần như không cần hiểu rõ cũng có thể làm được một cách dễ dàng, dù sao cậu chủ lớn của nhà họ Khổng này vẫn nắm giữ quyền lợi nhất định trong nhà họ Khổng, không phải có thể tùy tiện sử dụng như súng sao?

“Vâng!”, nghe vậy, Lâm Phong đáp lời, ông ta phất tay, một vài cao thủ của nhà họ Lâm tiến lên, chuẩn bị ra tay.

Tiếng đánh nhau ngắn ngủi vang lên, sau đó nhanh chóng truyền tới tiếng kêu thảm thiết hơi khoa trương của Khổng Tử Dục.

“Ui da, đau đau đau, tôi sai rồi, đừng đánh tôi, tôi đi ngay được chưa?”, Khổng Tử Dục kêu la thảm thiết.

Lâm Hàn hơi cạn lời nhìn tới, Khổng Tử Dục này hoàn toàn không hề bị thương, dù sao anh cũng không ra tay, còn kêu la đến mức này nữa.

Lúc Lâm Hàn quay đầu nhìn lại, vừa khéo chạm vào mắt Khổng Tử Dục.

Khổng Tử Dục vốn dĩ còn đang kêu la thảm thiết thấy Lâm Hàn nhìn sang thì chợt thay đổi sắc mặt, nở nụ cười đắc ý, sau đó lại tiếp tục kêu la bị cao thủ của nhà họ Lâm ném tới ven đường.

Ban đầu Lâm Hàn hoàn toàn không coi Khổng Tử Dục này ra gì, cũng chỉ tùy tiện quay đầu xem thử mà thôi.

Nhưng khi thấy nụ cười kỳ lạ này của anh ta, Lâm Hàn lại sững sờ.

Nụ cười của Khổng Tử Dục khi nãy hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện như bình thường của anh ta, còn trông cực kỳ chín chắn, mang theo hàm ý sâu xa.

Lúc này Khổng Tử Dục và một vài cao thủ anh ta dẫn đến đã bị ném hết tới bên đường, nhường đường cho đoàn xe của Lâm Hàn.

Lúc này, Lâm Hàn vẫn còn đang nghĩ đến nụ cười kỳ lạ kia của Khổng Tử Dục.

“Cậu Lâm, sao thế?”, Hạ Sương ở bên cạnh thấy Lâm Hàn ngây người thì nghi ngờ hỏi.

“Không có gì”, Lâm Hàn hoàn hồn lắc đầu, tiếp tục đi về xe của mình.

Mấy người Lâm Hàn nhanh chóng trở về xe, đoàn xe tiếp tục đi tới nhà họ Tiêu để gặp mặt người nhà họ Tiêu.

Lúc đoàn xe tiến lên, Lâm Hàn nhìn mấy người Khổng Tử Dục qua cửa sổ.

Cách cửa sổ xe, Lâm Hàn không nghe rõ Khổng Tử Dục đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Khổng Tử Dục và mấy cao thủ anh ta dẫn đến, rõ ràng là anh ta đang mắng chửi.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Hàn ở trong xe, Khổng Tử Dục lại nhìn Lâm Hàn bằng một ánh mắt sâu xa.

Lâm Hàn khẽ cau mày, càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Nhưng lúc anh muốn quan sát thêm thì xe đã đi xa, không còn nhìn thấy Khổng Tử Dục nữa.

Lâm Hàn hơi khó hiểu, vốn dĩ anh đã không còn hứng thú với Khổng Tử Dục này nữa, chỉ là một cậu chủ lớn quần là áo lượt xuất thân từ nhà giàu, không có chút bản lĩnh, thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ của anh.

Nhưng lại trông hơi kỳ lạ.

Hôm nay Khổng Tử Dục đến đây, chỉ cần là người có mắt nhìn đều biết đến như thế, dù là tình huống thế nào cũng sẽ chịu thiệt ở chỗ Lâm Hàn, hơn nữa còn sẽ đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.

Đừng thấy rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đã hợp tác chuẩn bị nhằm vào Lâm Hàn, nhưng đây là hợp tác lại với danh nghĩa Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh, nếu bảo bất cứ một thế lực nào dùng tên của gia tộc mình đi đắc tội với Lâm Hàn, chắc chắn bọn họ đều không muốn, dù là quý tộc mạnh thật, nhưng thực lực của Lâm Hàn vẫn còn đó, không phải là một kẻ dễ trêu vào.

Thân là gia chủ và người nắm quyền của thế gia hoặc quý tộc, ai cũng hiểu rất rõ điều này, nếu không phải xung đột lợi ích, bọn họ sẽ không đi đắc tội với một thế lực, dù sao có chiến thắng đối phương, cuối cùng cũng sẽ tổn thất ít nhiều, vẫn sẽ thiệt.

Hơn nữa thực lực của thế lực này còn khá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn mấy thế lực bọn họ, càng không thể dễ dàng đắc tội.

Thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc trước đã có thể sánh với quý tộc, dù là nhà họ Khổng có thực lực mạnh nhất trong những thế lực ở thành phố Thiên Kinh cũng không muốn một mình đắc tội với Lâm Hàn.

Nhưng Khổng Tử Dục lại tùy tiện đến đây, còn làm ra chuyện ngu ngốc như thế.

Điều này khiến Lâm Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dẫu sao nếu nói Khổng Tử Dục được nuông chiều từ nhỏ, không có đầu óc thì cũng không đến mức này được, cậu chủ nhà giàu không có bản lĩnh đến mấy cũng sẽ không như thế.

Khổng Tử Dục làm ra những chuyện này là cực kỳ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức khiến Lâm Hàn nghi ngờ rằng có phải Khổng Tử Dục thật sự ngu xuẩn không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi