CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1309

Khổng Tử Dục lề mề không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận hình phạt, thực ra trong lòng anh ta lại thấy không là gì, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, hơn nữa lần này lại cực kỳ xứng đáng. Dù sao lần này anh ta đã nắm được cơ hội tiếp xúc với Lâm Hàn, cũng đã thăm dò được đáp án mình mong muốn nên anh ta càng chắc chắn lần này mình có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.

Mà cùng lúc này, đoàn xe hùng hậu của Lâm Hàn cuối cùng cũng tới trang viên nhà họ Tiêu.

Lúc này trên quảng trường trước trang viên nhà họ Tiêu, tất cả người nhà họ Tiêu đã ở đây chờ đón Lâm Hàn và những người khác.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đứng hàng đầu, đích thân ra đón.

Đoàn xe Lâm Hàn dừng lại, mấy người Lâm Hàn cũng bước xuống xe.

Lâm Hàn vừa xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng có chút cảm thán. Mấy năm trước anh vẫn sống vô cùng giản dị, hàng ngày giặt giũ, nấu nướng, chờ vợ tan làm rồi hưởng thụ thế giới hai người, giản dị nhưng ấm áp.

Cuộc sống hiện tại mặc dù dần trở nên bận rộn, anh ít có thời gian ở bên Dương Lệ, nhưng lại làm được rất nhiều việc có ý nghĩa khiến anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Cuộc sống như vậy mặc dù bận rộn nhưng viên mãn.

Hạ Sương ở bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng sửng sốt, không ngờ người nhà họ Tiêu lại tôn trọng Lâm Hàn như thế, có vẻ tất cả người nhà họ Tiêu đều ra chào đón.

Tuy người nhà họ Tiêu không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, nghe thì không có bao nhiêu nhưng khi nhìn thấy thật lại rất nhiều, thậm chí còn có chút chấn động.

Mặc dù Lâm Hàn thấy cảnh này có hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng hiểu ý nhà họ Tiêu, họ đang cảm ơn lần trước anh đã giúp đỡ và lần này đồng ý liên thủ cùng họ.

Lâm Hàn cũng không chần chừ, trực tiếp dẫn theo mấy người bước về phía trước.

Tiêu Nhã thấy thế cũng dẫn theo một số thành viên cấp cao của nhà họ Tiêu bước tới.

“Chào mừng mọi người”, Tiêu Nhã đưa tay ra, mỉm cười chào hỏi.

Lâm Hàn cũng đưa tay ra bắt lại, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật sự không cần phải làm vậy”.

Tiêu Hoa Bân ở bên cạnh cười bảo: “Rất cần thiết đó, ân tình của cậu Lâm, nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ vĩnh viễn không quên”.

Tiêu Nhã mỉm cười không nói gì, hiển nhiên cô ấy cũng có ý này.

Lâm Hàn thấy vậy cũng lười quan tâm mấy chuyện này, anh nói thẳng: “Được rồi, vậy thế này đi, mọi người mau chóng xử lý việc của mình, bữa tối nếu tiện thì chuẩn bị một chút, không cần quá thịnh soạn đâu, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng là được, đừng lãng phí quá nhiều thời gian”.

Tiêu Nhã nghe xong khẽ gật đầu, cô cũng hiểu ý Lâm Hàn.

“Được rồi, tôi sẽ bảo người làm chuẩn bị đơn giản một chút, sau khi kế hoạch lần này thành công, chúng ta sẽ tổ chức tiệc lớn ăn mừng sau”, Tiêu Nhã bảo.

Tiêu Nhã hiểu Lâm Hàn không phải người so đo những chuyện phép tắc, vậy nên trước đó cô cũng không cho người chuẩn bị tiệc linh đình, dù sao làm vậy cũng sẽ tốn thời gian và sức lực của người nhà họ Tiêu.

Tuy rằng kế hoạch lần này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Tiêu, những người khác không giúp đỡ được mấy, nhưng cũng có một số việc cần dùng đến.

Sau đó đoàn người Lâm Hàn và Tiêu Nhã đi vào trang viên nhà họ Tiêu.

Cao thủ Lâm Hàn đưa tới đều đã thu xếp ổn thoả, chuẩn bị kế hoạch và sắp xếp cuối cùng, đồng thời nghỉ ngơi, dù sao kế hoạch ngày mai chắc chắn không thể kết thúc trong một ngày.

Vốn dĩ hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng kéo dài một tuần, lại thêm lần này Lâm Hàn và nhà họ Tiêu còn có kế hoạch lớn, cũng cần rất nhiều thời gian và sức lực.

Nói cách khác, ít nhất trong một tuần tới, các cao thủ mà Lâm Hàn đưa tới và cao thủ nhà họ Tiêu có thể sẽ phải rất bận rộn.

Cho dù thỉnh thoảng không cần dùng đến họ thì cũng không được thả lỏng, lúc nào cũng phải sẵn sàng, không được lơ là.

Sau khi thu xếp cho mọi người xnog, Lâm Hàn bảo Lâm Phong bố trí và kiểm tra lần nữa, còn anh thì tới tìm Tiêu Nhã nói chuyện riêng.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã bước tới đình nghỉ chân.

Lúc này trời đã tối hẳn, trăng đêm nay rất sáng, rất đẹp.

Tiêu Nhã nhìn bóng người trước mặt với vẻ mặt hơi kỳ lạ, vừa nãy Lâm Hàn hẹn riêng cô ra đây khiến cô không khỏi suy nghĩ tới điều khác.

Mặc dù Tiêu Nhã đã từ bỏ suy nghĩ đó và không làm phiền Lâm Hàn nữa, chỉ là đồng minh và là bạn bè với anh, nhưng cảm giác và tâm tư đó làm sao có thể thật sự buông xuống được, lúc này cô khó tránh khỏi vẫn có chút suy nghĩ lung tung.

Sau khi tới đình, Lâm Hàn dừng bước, nhìn xung quanh xác nhận không có ai rồi mới nhìn Tiêu Nhã phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi