CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 241: Tội nghiệp chị Tiểu Lệ quá! "Chú Tư, chú xách bao tải của chú để ở cốp sau đi, mang lên bẩn xe rồi".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn quay đầu lại nhìn.

Trương Đức Thuận xách luôn cái bao tải đặt lên ghế sau, vốn bao tải đã không sạch sẽ rồi, còn cố tình xách lên, vì thế đã làm cho hàng ghế sau dính đầy đất cát, thậm chí còn có một mùi lạ thoang thoảng bốc lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Bẩn thì bẩn thôi, chiếc xe van nát này của cậu cũng có mấy chục ngàn tệ, có gì mà cậu sốt ruột chứ? Bẩn rồi thì đi rửa xe!"

Trương Đức Thuận cũng không thèm để ý để tứ, vừa nói xong lại còn ngửa đầu lên hắt hơi!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Hắt xì!

"Chất lượng không khí ở thành phố Đông Hải này thật kém, tôi vừa đến mũi đã không thoải mái rồi, thua xa bầu không khí trong lành ở thôn chúng tôi".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đức Thuận bất mãn lắc đầu, ông ta quẹt mũi, sau đó còn khò khạc!

Ông ta nhổ lên xe của Lâm Hàn một bãi đờm!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn cau mày, trong mắt dần hiện lên tia rét lạnh.

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thấy ánh mắt Lâm Hàn, Trương Đức Thuận quát lạnh: "Ngồi trên xe cậu khạc đờm thì sao?"

"Đúng đó!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đào cũng nói: "Không phải chỉ khạc đờm thôi à? Chiếc xe này của anh có đáng bao nhiêu đâu, xem anh sốt ruột kia kìa! Nếu không biết còn tưởng giá chiếc xe này trên cả triệu tệ đó!"

Lâm Hàn quay đầu lại, cho xe chạy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Anh cũng không nói gì thêm, nhưng tia rét lạnh đáy mắt thêm dày đặc, trong lòng càng chán ghét chú Tư và Trương Đào này hơn nữa.

Một tiếng sau, Lâm Hàn lái xe về đến núi Vân Mộng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Chu choa, biệt thự này đẹp quá!"

Trương Đào ngắm nhìn những biệt thự lỗng lẫy pha lẫn tinh tế ngoài cửa sổ xe, ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, cô ta đang bị choáng ngợp trước khung cảnh sang trọng này.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Từ nhỏ, cô ta đã sống ở thôn, dù là những khuôn viên bình thường cũng còn chưa từng thấy bao giờ nói chi đến khu biệt thự đắt đỏ như thế.

"Không ngờ anh lại được ở một nơi sung túc như vậy".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đào nhìn Lâm Hàn nói: "Tôi thấy trước những biệt thự kia đều có đỗ BMW, Audi, Mercedes... Anh lái một chiếc xe van vào đây không sợ mất mặt à?"

"Tôi tự bỏ tiền mua xe thì có gì mất mặt? Cũng không có ăn trộm ăn cướp của ai", Lâm Hàn đanh mặt đáp.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tiểu Đào, do con không biết đó thôi".

Trương Đức Thuận mở miệng: "Bố từng nghe mấy người họ hàng khác kể, biệt thự này là của Dương Lệ. Dương Lệ nhận thầu được một công trình lớn, nghe nói biệt thự này là do công ty cấp riêng cho nó, cũng hơn mấy chục triệu tệ đấy!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Thì ra là vậy, xem ra Lâm Hàn chỉ là thơm lây chị Tiểu Lệ mới được ở chỗ tốt thế này", Trương Đào cười nói, giọng điệu có hơi dè bỉu.

Lát sau, xe đã chạy đến trước cổng biệt thự.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào đã đợi trước cổng để đón tiếp từ lâu.

"Đức Thuận, đã lâu không gặp rồi!", thấy Trương Đức Thuận xuống xe, Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đúng vậy, gần 10 năm rồi!", Trương Đức Thuận gật đầu cũng cười nói, ông ta ngước nhìn căn biệt thự trước mặt với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

"Cảnh Đào à, bây giờ anh là người giàu có rồi! Còn được ở trong căn biệt thự lớn như này! Không như tôi, vẫn ở nhà trong thôn quê!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ôi trời, nhờ anh sinh được đứa con gái giỏi thôi, nếu như không có Tiểu Lệ, làm sao anh được ở trong căn biệt thự này chứ".

Vừa nói, trên mặt Dương Cảnh Đào vừa lộ ra vẻ khoe khoang, nhưng cũng giả vờ khiêm tốn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Chào chú Dương!"

Trương Đào xuống xe chào hỏi Dương Cảnh Đào.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ôi chao, Tiểu Đào đấy à!"

Mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, cười nói: "Vài năm không gặp mà đã xinh xắn thế này rồi sao!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nào có ạ..."

Khuôn mặt Trương Đào đỏ lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tít tít!

Lâm Hàn khóa xe xong, cũng lười nhìn Dương Cảnh Đào tán gẫu, anh đi thẳng một mạch vào nhà.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, Trương Đức Thuận nhướng mày nói:

"Dương Cảnh Đào à, thằng con rể này của anh không biết phép tắc gì cả! Đã chở chúng tôi đến đây mà cũng không mời chúng tôi vào nhà uống một ly nước".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hời ơi, Đức Thuận à, thằng con rể này của anh tệ lắm, không biết phép tắc gì đâu, chú quen là được", Dương Cảnh Đào vội gượng cười, trong lòng thầm mắng Lâm Hàn một trận.

Thằng vô dụng này cứ làm mình phải bẽ mặt!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mở miệng mời họ hàng vào nhà uống tách trà thì nó có chết đâu?

"Tiểu Đào, lớn thế này rồi có bạn trai chưa?", Dương Cảnh Đào quay sang hỏi Trương Đào.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Vẫn chưa, còn đang chờ ạ".

Trương Đào lắc lắc đầu nói: "Người đàn ông của cháu nhất định phải có nhà có xe, lương tháng hơn chục ngàn tệ, có vậy mới xứng làm người yêu của cháu. Dù bây giờ, cháu vẫn chưa tìm được bạch mã hoàng tử, nhưng cháu tin, một ngày nào đó anh ấy sẽ xuất hiện thôi!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đáy mắt Trương Đào tràn ngập mong đợi.

"Được đấy, có mục tiêu thì tốt!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào khen ngợi: "Chú Dương của cháu dù không quá hiểu tình yêu nhưng cũng có chút kinh nghiệm".

"Nếu tìm bạn trai, dù sao cũng đừng tìm một thằng giống như Lâm Hàn con rể của chú. Người này cả ngày chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn no chờ chết. Cách đây không lâu, bảo là đi làm shipper chú cũng yên tâm vui vẻ phần nào, bởi vì thằng vô dụng này cũng đã biết cầu tiến, biết tìm công ăn việc làm rồi".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nhưng mới được có mấy ngày đâu? Thằng nhãi này đã phủi tay không làm nữa, vài hôm rồi chú cũng không thấy nó ra ngoài giao đồ ăn. Thứ người này chẳng có chút kiên trì bền bỉ gì chút nào! Cả đời thì cũng chỉ có thế thôi".

"Chú Dương, nói thế là Lâm Hàn đang thất nghiệp sao?", Trương Đào trợn mắt, không thể tin nổi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đúng vậy, một thằng vô công rỗi nghề", Dương Cảnh Đào thở dài.

"Sao lại thế được!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đào giật mình che miệng: "Một người vô công rỗi nghề không kiếm được đồng nào thì ai nuôi anh ta chứ?"

"Còn không phải là chị Tiểu Lệ của cháu sao, mỗi ngày bươn chải, đi sớm về trễ đều vì nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn này đó", Dương Cảnh Đào bất lực nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ơ? Vậy thì tội nghiệp chị Tiểu Lệ quá!"

Trong mắt Trương Đào hiện lên vẻ thương hại: "Sau này cháu có lập gia đình, tuyệt đối sẽ không lấy một người vô dụng như Lâm Hàn, tránh bước vào vết xe đổ của chị Tiểu Lệ".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cháu sáng suốt như vậy mới tốt", Dương Cảnh Đào gật đầu: "Nào nào nào, vào nhà đi, đừng đứng ở ngoài nữa!"

"Được!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào dẫn hai người vào nhà, ông ta hướng vào sau gọi lớn:

"Dì Hà, có khách đến thăm, mang trà lên đi!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dì Hà liền bưng trà đặt lên bàn.

"Cảnh Đào à, anh ghê gớm thật đó, đây đúng là cuộc sống của người giàu sang rồi, lại còn có cả người giúp việc!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đức Thuận bật ngón cái về phía Dương Cảnh Đào, vô cùng ganh tị.

"Ôi chao, bố ơi, bố nhìn kìa, con trâu vàng kìa bố, đẹp quá đi mất!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đào chỉ vào giữa phòng khách, ở đấy đặt một con trâu vàng vô cùng bắt mắt.

Vì muốn nở mày nở mặt trước họ hàng, vừa rồi Dương Cảnh Đào đã dời con trâu vàng và con rồng vàng năm móng trong phòng ngủ ra ngoài trưng bày.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trương Đức Thuận bước đến vuốt ve trâu vàng rồi nói:

"Cảnh Đào, trâu vàng này là được mạ vàng sao?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Mạ vàng? Sao có thể chứ!"

Dương Cảnh Đào cười đắc ý: "Đây là trâu vàng đúc từ vàng ròng!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Vàng ròng á!"

Trương Đức Thuận trợn mắt không tin nổi:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Vậy con trâu vàng này đáng giá bao nhiêu cơ chứ?"

"Cũng hơn 7 triệu tệ thôi!", Dương Cảnh Đào bày ra dáng vẻ không mấy để ý.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hơn 7 triệu tệ sao!"

Trương Đức Thuận bị dọa đến hai chân bủn rủn, ngồi bịch xuống đất, ông ta lắp bắp nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Trâu vàng này...hơn 7 triệu á! Quý giá quá rồi!"

Hơn 7 triệu tệ là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cảnh Đào à, con trâu vàng này ở đâu ra vậy?", Trương Đức Thuận lại hỏi.

"Hôm nhà bọn anh đãi tân gia, một nhà phát triển bất động sản đã tặng để lấy lòng con gái Tiểu Lệ anh đấy".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhìn thấy biểu cảm của Trương Đức Thuận, vẻ mặt Dương Cảnh Đào càng thêm đắc ý.

 

Anh nợ em một câu yêu thương!




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi