CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 416: Gặt hái Tuyệt vọng, chua chát, đau khổ...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đủ loại cảm xúc đồng loạt ập đến trong lòng Hồng Đạp Thiên.

"Anh cả, sao vậy anh?" Nhìn thấy vẻ mặt Hồng Đạp Thiên trở nên khó coi, Hồng Chính lại hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Hồng Đạp Thiên há miệng, nhưng sau cùng cũng nói: "Ra chỉ thị, bảo tất cả lãnh đạo, dòng chính nhà họ Hồng chúng ta chuẩn bị đến sở cảnh sát đầu thú đi".

"Đầu thú?" Đám người Hồng Chính, Hồng Lượng đều trợn tròn mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đang yên lành sao lại đi đầu thú chứ? "Anh cả, sao tự dưng nhà họ Hồng chúng ta phải ra đầu thú?", Hồng Chính hỏi: "Không phải chỉ cần nộp phạt 100 tỷ tệ là nhà họ Hồng bình yên vô sự rồi sao!" "Đúng vậy!" "Bác Đạp Thiên, ai có thể lật đổ nhà họ Hồng chúng ta được chứ?" ...

Mọi người ngồi trên bàn đều rất khó tin, mỗi người một câu ồn ào.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nhà họ Hồng chúng ta làm mất lòng một vị tai to mặt lớn, vị đó bảo, muốn nhà họ Hồng chúng ta diệt vong trong vòng 30 phút".

Mặt Hồng Đạp Thiên đầy cay đắng: "Hiện tại, vị kia quả thật đủ khả năng làm chuyện này, bây giờ, về nội bộ, toàn bộ các đối tác kinh doanh của nhà họ Hồng đều đồng loạt đòi chấm dứt hợp tác, nhà họ Hồng không thể nào phát triển tiếp được".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Còn bên ngoài, ông Thang vừa gọi điện thoại cho anh, bảo anh dẫn toàn bộ ban lãnh đạo đi đầu thú.

Thêm nữa, phía bên bố và cả nhà quý tộc kia cũng không thể giúp được nữa...

Anh nợ em một câu yêu thương!


" Càng nói, giọng của Hồng Đạp Thiên càng nhỏ dần, lòng đau như cắt.

Để nhà họ Hồng trở thành một thế gia, ông ta gần như đã dốc hết mấy chục năm tâm huyết, giờ lại bị diệt vong chỉ trong 30 phút.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tòa cao ốc cao ngất trời đang dần dần đổ sụp xuống, sao ông ta không đau lòng cho được? Nghe đến đây, toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im ắng, như bị mây đen bao trùm.

Tuyệt vọng, hoảng sợ, đau đớn, không ngừng bao phủ khắp đại sảnh... ...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sáng sớm hôm sau, trên bản tin 7 giờ sáng Kim Lăng.

Lâm Hàn và Đường Quế Hùng cùng ngồi xem ở văn phòng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Sáng nay, đã có tiến triển mới liên quan đến cuộc điều tra nhà họ Hồng Kim Lăng".

Mặt phóng viên không chút thay đổi nói: "Nhà họ Hồng Kim Lăng ngoài mở nhà máy bóc lột, chèn ép công nhân ra còn bị tình nghi trốn thuế, buôn lậu và có hoạt động phi pháp gian lận tài chính.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Một trong ban lãnh đạo gia tộc, cụ thể là Hồng Chính bị tình nghi vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.

Chủ nhà họ Hồng – Hồng Đạp Thiên dính líu đến hối lộ...

Anh nợ em một câu yêu thương!


" "Đêm qua, ban lãnh đạo nhà họ Hồng đã bị cảnh sát tạm giữ và đang tiếp tục điều tra".

Trên màn hình TV, là cảnh tượng xe cảnh sát đỗ kín trang viên nhà họ Hồng, từng người một trong ban lãnh đạo nhà họ Hồng bị dẫn từ trong ra.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ngoài ra, rất nhiều công ty, doanh nghiệp và gia tộc đã tuyên bố chính thức chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Hồng Kim Lăng.

Đồng thời, sẽ tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát, cung cấp chứng cứ phạm tội của nhà họ Hồng...

Anh nợ em một câu yêu thương!


" Độ dài của bản tin tổng cộng gần 30 phút, nhưng trong đó đã nói về nhà họ Hồng hết 15 phút.

"Chuyện...

Anh nợ em một câu yêu thương!


chuyện gì đã xảy ra?" Ngồi xem tin tức, Đường Quế Hùng giật mình hỏi: "Nói thế là nhà họ Hồng đã bị diệt rồi sao?" "Thời sự tối qua còn đưa tin chỉ cần nhà họ Hồng nộp 100 tỷ tiền phạt thì đã xong rồi, trong một đêm, tại sao tình hình lại xảy ra thay đổi lớn đến vậy!" "Trong bản tin nói, ban lãnh đạo đều bị bắt, thế khác nào nhà họ Hồng đã gần như diệt vong rồi", Lâm Hàn mở miệng, lộ vẻ nghi hoặc: "Có điều tôi cũng khó hiểu, tại sao chỉ trong một đêm mà lại xảy ra biến cố lớn như vậy, nhà họ Hồng nói toang là toang ngay".

"Chẳng lẽ có người giúp chúng ta sao?" "Cậu Lâm, bất kể như thế nào, nhà họ Hồng bị diệt là điều đã định", Đường Quế Hùng nói: "Bước kế tiếp cần làm là thu dọn tàn cuộc".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nhà họ Hồng ngồi tít trên cao, đóng đô ở Hoa Đông đã nhiều năm, toàn bộ thị trường Hoa Đông đã bị bọn họ chiếm khá nhiều.

Trong đó chủ yếu là các sản nghiệp về tài chính, bất động sản và lắp ráp chế tạo".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Bây giờ, nhà họ Hồng đã sụp đổ, thị trường này sẽ bị bỏ trống, sẽ có rất nhiều phe cách lăm le chiếm đoạt, chúng ta phải đi trước họ một bước, chiếm lĩnh ngay thị trường này!" Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ bảo đám người Thẩm Hoài Xuân bắt tay xử lý chuyện này". ...

4 giờ chiều, tại biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nội thất trong nhà bị Hồng Phong đập hư đã được đổi mới.

Lâm Hàn ngồi ở trên ghế sofa nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có hơi mệt mỏi, cả buổi chiều anh đã ngồi bàn bạc công việc với đám người Phùng Thạch, Triệu Nhã, Trần Nam.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Điều bất ngờ là, Thẩm Hoài Xuân cũng lặn lội từ tỉnh Lỗ đến Kim Lăng, cũng ngồi cùng anh vạch ra kế hoạch trong tương lai.

"Những đối sách chính đã được lập ra, kế tiếp, chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch là được", Lâm Hàn đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Lâm Hàn, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm được khu công nghiệp Kim Lăng".

Trần Nam mỉm cười nói: "Bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia dù đã có chữ ký nhưng là do bị ép buộc, camera giám sát của hộp đêm Ức Nam đã ghi lại toàn bộ quá trình, tòa án sẽ không chấp nhận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vì thế, tôi vẫn là cổ đông của nhà máy họ Hồng".

"Bây giờ, nhà họ Hồng đã sụp đổ, tôi chính là cổ đông lớn nhất, muốn nắm giữ khu công nghiệp Kim Lăng rất dễ dàng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lợi nhuận mỗi năm của khu công nghiệp này đều lên đến hàng chục tỷ tệ, là một miếng thịt béo bở đấy!" "Ừm, mấy ngày tới vất vả cho anh rồi, sau khi anh nắm được khu công nghiệp, nhất định phải tăng tiền lương, quyền lợi, và đãi ngộ của mỗi công nhân theo quy định pháp luật đấy", Lâm Hàn gật đầu, sau lại nhắc nhở.

"Chuyện này thì cậu yên tâm đi".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cậu Lâm, nhà họ Hồng sụp đổ, thị trường bất động sản Kim Lăng bỗng nhiên khuyết mất 30%, trong mấy ngày tới, tôi sẽ nuốt trọn nó!" Phùng Thạch vỗ cái bụng phệ của mình, cười ha hả nói: "Đến lúc đó, có thể nói tôi sẽ trở thành ông trùm ngành bất động sản ở Kim Lăng rồi!" "Ừ, xem ra ban đầu không uổng công nhận ông về dưới trướng", Lâm Hàn cười nói: "Làm không tệ!" "Haha, tôi chỉ là được thơm lây thôi! Nếu không nhờ cậu Lâm tiêu diệt nhà họ Hồng, sao tôi có thể ăn may được thế!", Phùng Thạch bật cười ha hả, trong mắt ông ta thì Lâm Hàn là người làm nhà họ Hồng sụp đổ.

"Cậu Lâm, siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta đã phân bố hầu như khắp các phố mua sắm và quận huyện ở Kim Lăng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đồng thời, sự sụp đổ của nhà họ Hồng cũng không ảnh hưởng quá lớn tới việc chúng ta khai trương siêu thị ở khắp Hoa Đông!" Tâm trạng Triệu Nhã cũng không tệ, hai mắt sáng bừng, vô cùng hăng hái nói: "Trong vòng một tháng, tôi sẽ làm khắp các phố phường và hẻm nhỏ ở Hoa Đông đều có chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta".

"Cố gắng lên nhé!"   Lâm Hàn khích lệ nói, nếu mở được chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở khắp Hoa Đông, vậy mục tiêu đưa nó lên sàn chứng khoán trong vòng một năm là chuyện ván đã đóng thuyền.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Có thể nói, sự sụp đổ của nhà họ Hồng đã giúp Lâm Hàn kiếm được bộn tiền.

Tất cả nhà máy nhà họ Hồng để lại là tài sản cố định, quy ra cũng hơn 10 tỷ tệ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Còn về bất động sản, cũng tầm hàng chục tỷ rồi.

Hơn nữa, đây là lợi nhuận ngắn hạn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tuy rằng, Lâm Hàn không thiếu tiền, nhưng cảm giác kiếm được thêm tiền ai lại không thích.

"Ông chủ Thẩm thì sao?" Lâm Hàn nhìn về phía Thẩm Hoài Xuân.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Theo anh thấy, nhà họ Hồng sụp đổ, người được lợi nhất chính là nhà họ Thẩm.

Nhưng, trong lòng Lâm Hàn vẫn khá buồn bực, sao người này chẳng nói chẳng rằng đột nhiên lại chạy đến Kim Lăng làm gì chứ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Bên tôi đương nhiên cũng thâu tóm được không ít thị trường nhà họ Hồng để lại, có thể nói 60% đều bị nhà họ Thẩm chúng tôi nuốt trọn".

Thẩm Hoài Xuân tươi cười nói: "40% còn lại thì vào trong tay nhà họ Hạ ở tỉnh Chiết và một số gia tộc nhỏ khác".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mặc dù, Thẩm Hoài Xuân đang mỉm cười, nhưng trong mắt lờ mờ còn thấy được nét hưng phấn.

Lần này nuốt trọn 60% sản nghiệp của nhà họ Hồng, có thể nói đã giúp nhà họ Thẩm tăng trưởng đến tận 4050 năm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhìn vào toàn bộ các thế gia ở Hoa Hạ, nhà họ Thẩm của ông ta xem như đã dẫn đầu rồi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi