CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



               Tại eo biển của nước Anh, có một chiếc du thuyền sang trọng đang thả trôi trên mặt nước.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Bên trong du thuyền được trang hoàng rất lộng lẫy, trông hết sức xa xỉ.  

             Có một cô gái trang điểm rất tinh xảo ngồi trên ghế chủ tọa, khí chất cô ta hơn người, giống như một nữ hoàng ngồi tít trên cao, người nọ chính là Elizabeth Luna.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Nhưng lúc này, Elizabeth Luna nhìn vào màn hình điện thoại bị ngắt kết nối mà quát lớn: "Cái ông già vô tích sự này đúng là hại chết tôi rồi!"  

             Elizabeth Luna tức giận quơ tay hất tất cả các chai rượu vang quý giá và ly uống rượu đắt đỏ xuống, làm chúng đổ bể lênh láng trên mặt sàn.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Người hầu đứng cạnh vẫn không nhúc nhích, rất sợ sẽ làm Elizabeth Luna tức giận hơn.  

             Lúc này, Elizabeth Luna ngước nhìn cảnh đêm ngoài mạn thuyền, tâm trạng cực kỳ bực bội.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Elizabeth Luna cũng đã cử người đi điều tra chuyện bên Lâm Hàn, mặc dù không nắm rõ từng chi tiết nhưng vẫn biết được kha khá từ đầu đến cuối.  

             Trong suy nghĩ của Elizabeth Luna, Lâm Hàn không thể nào đòi lại 100 tỷ từ nhà họ Khương và chiến thắng trận cá cược với Dương Tiêu được.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Nhưng cuối cùng thì không biết Lâm Hàn đã đào đâu ra nhiều cao thủ đến vậy, lại còn liên lạc được với người bên đoàn thanh tra Hoa Hạ, rồi ngấm ngầm vạch kế hoạch và trở thành nhân tố quyết định giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai nhà quý tộc kia. Cũng từ đó anh đã tự giúp mình lấy được 100 tỷ của nhà họ Khương, dành phần thắng trận cá cược. Lâm Hàn không chỉ thắng cược, mà còn chiến thắng một cách vang dội.  

             Elizabeth Luna cũng không ngốc, lúc này đã tự nhận thức được bản thân quá xem thường Lâm Hàn rồi, cô ta cứ nghĩ nào giờ Lâm Hàn chỉ biết dựa dẫm vào nhà họ Lâm, trên thực tế lại chẳng có bản lĩnh gì cả.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Nhưng, trong trận cá cược này, Lâm Hàn dù chẳng cần nhờ đến nhà họ Lâm thì sau cùng anh vẫn hành nhà quý tộc kia ra trò, đúng thật không tệ chút nào.  

             Elizabeth Luna thấy hơi hối hận vì đã xem thường Lâm Hàn, bỏ lỡ một người chồng tốt như vậy. Một người đầy bản lĩnh, còn sắp trở thành gia chủ nhà họ Lâm, đấy nhất định là người đàn ông hoàn mỹ để Elizabeth Luna chọn làm chồng.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Nhưng bây giờ không những bỏ lỡ một người chồng hoàn hảo, mà thậm chí Elizabeth Luna còn đắc tội Lâm Hàn, kết thù với anh.  

             "Không được, dù không thể liên hôn cũng phải nghĩ cách liên minh, tối thiểu cũng phải làm cho Lâm Hàn tha thứ những chuyện trước kia mình đã làm, hoàng gia Anh không thể kết thù với một ông lớn khủng khiếp như vậy được", Elizabeth Luna nghĩ thầm, sau đó cô ta bèn nghĩ cách lấy lòng và làm thân với Lâm Hàn.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Cùng lúc đó, sau khi đám người Lâm Hàn rời khỏi trụ sở nhà họ Khương, liền trở về trang viên nhà họ Tiêu nghỉ ngơi.  

             Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu mới vừa về đến thì có người làm nhà họ Tiêu chạy đến báo cáo.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             "Cô chủ, cậu Lâm, hầm mỏ nhà họ Tiêu chúng ta đã được xử lý tốt, chỉ còn lại mớ thuốc nổ và thiết bị cơ khí, nhất là những thiết bị cơ khí kia, bởi vì nó quá lớn và nhiều, công nhân nhà ta lại mất mát một số lượng lớn, trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết được hết", người làm lễ phép thưa.  

             Tình hình này không khác mấy so với dự liệu của đám người Lâm Hàn, ngoại trừ mớ thuốc nổ và thiết bị cơ khí, những thứ khác đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mà trước đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng đã đoán được khó có thể giải quyết gọn mớ thuốc nổ và thiết bị cơ khí kia. Thế nên họ đã quyết định không dọn sạch trước khi đoàn thanh tra Hoa Hạ đến mà tìm bên cung cấp thuốc nổ cho nhà họ Tiêu và người của công ty chế tạo thiết bị cơ khí đem bằng chứng đến trước, tới lúc đó chỉ cần giao lại cho người của đoàn thanh tra Hoa Hạ là được rồi.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             "Như vậy được rồi, cứ để công nhân nghỉ ngơi đi, đợi sau khi người của đoàn thanh tra Hoa Hạ kiểm tra xong thì từ từ dọn dẹp mớ thuốc nổ và thiết bị cơ khí kia cũng được", Lâm Hàn phân phó.  

             Người làm nghe vậy gật đầu rời đi.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Cho đến hiện tại, cuộc đấu tranh giữa nhà họ Tiêu và lực lượng liên minh của hai nhà quý tộc, khủng hoảng của nhà họ Tiêu cũng gần như đã chấm dứt, chỉ còn lại có mấu chốt vào ngày mai, đó là đón tiếp đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra!  

             Về phía đoàn thanh tra Hoa Hạ, Lâm Hàn cũng đã nắm chắc, tất cả các công việc kinh doanh của hầm mỏ nhà họ Tiêu không có vi phạm bất cứ điều luật nào cả, mọi thứ điều vận hành một cách hợp pháp, thế nên sẽ dễ thở hơn. Chỉ cần vào hôm điều tra cử cao thủ đi bảo vệ người của đoàn thanh tra Hoa Hạ, đề phòng trong hầm mỏ còn để xót cao thủ trốn trong đó là được.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Lúc này, bác Phúc - quản gia nhà họ Tiêu đi tới nói: "Cô chủ, tôi đã liên lạc được với phía bên ông chủ và kể toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho ông ấy biết, khi biết được mọi chuyện gần như đã ổn thì ông chủ nói đợi ông ấy giải quyết công việc bên đó vài hôm nữa thì sẽ trở về ngay, đến lúc đó sẽ nhường lại vị trí gia chủ cho cô".  

             Tiêu Nhã nghe vậy khẽ gật đầu, lại không còn cảm thấy háo hức như khi xưa nữa.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Ngày trước, Tiêu Nhã luôn mong mỏi được trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, bởi vì cô ấy cảm thấy nhà họ Tiêu là một dòng dõi quý tộc, mạnh mẽ đến thế, một khi cô ấy được trở thành gia chủ thì có nghĩa rằng sẽ nắm được khối tài sản và quyền hành khổng lồ, mà cô ấy cũng có thể dựa vào nhà họ Tiêu để làm nên nghiệp lớn.  

             Nhưng, sau khi trải qua cơn khủng hoảng này, Tiêu Nhã mới ý thức được, quý tộc thật ra cũng chỉ có như vậy thôi, không phải là cây cổ thụ luôn sừng sững không bao giờ đổ, chỉ là có gặp một kẻ thù lớn mạnh hơn hay không mà thôi.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Giờ đây, được trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, dù trước mắt nhà họ Tiêu đã vượt qua cơn khủng hoảng này thành công, còn hai nhà quý tộc kia lại tổn thất nặng nề. Sau này, nhà họ Tiêu còn phải khuếch trương phạm vi thế lực nhiều hơn nữa, nhưng như vậy cũng có nghĩa là thách thức mới đang chờ đợi.  

             "Haiz, sau này phải bận hơn nữa rồi", Tiêu Nhã thở dài nói.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Lâm Hàn đứng cạnh cũng thầm cười, bản thân anh lúc nào không phải như thế chứ, thừa kế nhà họ Lâm mà trở thành chủ của cả gia tộc, tất nhiên sẽ được hưởng khối tài sản và quyền lợi khổng lồ, nhưng cũng có nghĩa Lâm Hàn phải gánh vác toàn bộ trọng trách hưng thịnh và diệt vong của nhà họ Lâm.  

             "Được rồi, từ từ cũng quen thôi", Lâm Hàn an ủi bèn xoay người về nghỉ ngơi. Hôm qua đã thức trắng một đêm rồi, lại còn căng não đánh giết với đám cao thủ hai nhà quý tộc dưới đáy hầm mỏ nữa, tinh thần bị kéo căng một thời gian dài như vậy nên thật sự đã khá mệt mỏi.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Ngay sau đó, Lâm Hàn liền quay lại phòng mà Tiêu Nhã đã chuẩn bị cho anh nghỉ ngơi.  

             Tiêu Nhã cảm thán một lúc thì cũng lập tức đi nghỉ, ngày mai đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra nên còn nhiều việc phải lo lắm. Sau đó còn hàng tá công việc đang đợi cô giải quyết, nào là xây dựng lại hầm mỏ của nhà họ Tiêu, mở rộng sản nghiệp, mà những chuyện đó chuyện nào cũng hao tổn rất nhiều hơi sức.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Một đêm yên lặng đến sáng sớm hôm sau.  

             Đám người Lâm Hàn dậy rất sớm, dẫn một đám cao thủ đến hầm mỏ nhà họ Tiêu chờ đợi.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Không bao lâu, người của đoàn thanh tra Hoa Hạ đến.  

             "Chào mừng đoàn thanh tra Hoa Hạ đến công tác...", Tiêu Nhã dẫn người của nhà họ Tiêu chào đón.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Đám người Lâm Hàn cũng đi theo.  

             Thái độ của người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ không gần không xa, nhưng khi đối mặt với sự nhiệt tình của nhà họ Tiêu thì hơi lạnh nhạt.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             "Xin chào, tôi họ Cát, không cần nói thêm nhiều điều vô nghĩa khác. Hãy bắt đầu điều tra kỹ lưỡng từng bước ngay bây giờ", ông Cát nói.  

             Lâm Hàn nghe vậy thì nhìn sang ông Cát, chắc hẳn đây là ông Cát mà anh đã liên lạc trước đây.  

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


             Mà ông Cát cũng nhìn sang anh, nở nụ cười hiếm thấy, dường như ông ta đã nhận ra thân phận của Lâm Hàn.  

             

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi