CHÀNG RỂ VÔ SONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Dương Khiết nghe người xung quanh nói chuyện với nhau mà chẳng hiểu gì.  

             Đến bây giờ, Dương Khiết vẫn không hiểu quý tộc là gì, tại sao khi bọn họ nhắc tới quý tộc lại lộ ra vẻ mặt dè dặt cẩn thận như thế?  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Cô ấy đang vắt óc nghĩ thì thấy Hạ Sương có hơi là lạ.  

             Lúc này, cả người Hạ Sương đờ ra, tâm hồn như treo trên cành quất, vừa nhìn đã biết không thích hợp.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.

             "Chị Hạ, chị làm sao thế?", Dương Khiết nhỏ giọng hỏi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương hoàn hồn lại, nhìn về Dương Khiết, vội nhỏ giọng dặn dò: "Lát nữa đừng nói linh tinh gì nhé, rồi phải hết sức kính cẩn với Tiêu Nhã. Chuyện khác thì chờ về nhà chị lại nói cho em, nhất định phải chú ý từ lời nói đến việc làm đó".  

             Dương Khiết nghe vậy, vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu. Đây là lần đầu tiên, cô ấy thấy Hạ Sương cẩn thận như thế.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Cho dù khi công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, Hạ Sương vẫn có thể giữ bình tĩnh, giải quyết vấn đề một cách gọn gàng ngăn nắp.  

             Nhưng giờ, trông Hạ Sương lại thẫn thờ khác xa ngày thường.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Dương Khiết không hiểu tại sao lại thế, nhưng cô ấy tin tưởng Hạ Sương. Nếu lúc này, chị ấy cẩn thận như vậy, thì chắc chắn là có vấn đề.  

             Dương Khiết nghĩ vậy bèn dằn sự tò mò lại, không đi làm phiền Hạ Sương, cũng nhịn xuống xúc động không hỏi người bên cạnh quý tộc là gì, lẳng lặng chờ đợi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Khác với Dương Khiết không hiểu gì nên vẫn bình tĩnh, lúc này trong lòng Hạ Sương lại dấy lên phong ba bão tố.  

             Trải qua những chuyện đã xảy ra trước kia, Hạ Sương sớm đoán được Lâm Hàn không đơn giản như bề ngoài. Trên thực tế, thực lực của anh rất mạnh.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sau đó, Lâm Hàn cũng dùng từng sự kiện để đổi mới cái nhìn của Hạ Sương đối với anh.  

             Đầu tiên là Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, rồi đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, giờ lại thêm một tin tức động trời như này.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Đó là quý tộc đấy, là một thế lực ngay cả thế gia cũng phải ngước nhìn. Mà thế gia bình thường đã được xem như một con quái vật lớn đối với người bình thường và những thế gia nhỏ như nhà họ Hạ.  

             Có thể thấy địa vị của quý tộc khủng bố cỡ nào. Thậm chí có thể nói rằng, quý tộc chính là thế lực đứng ở đỉnh của Hoa Hạ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Nhưng giờ từ trong miệng của những người kia, Hạ Sương đã đoán được đại khái sự việc.  

             Hai quý tộc lớn Chu - Khương cùng những thế gia phụ thuộc kết thành liên minh, bí mật lên kế hoạch, rồi ra tay với nhà họ Tiêu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Bởi vì sức mạnh quá mức khổng lồ, còn giữ kín như bưng, đến nỗi mãi đến giây phút sắp diễn ra kế hoạch, thì người nhà họ Tiêu vẫn chẳng hay biết gì, càng đừng nói đến các thế lực khác.  

Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Cũng vì thế mà liên minh hai nhà quý tộc lớn kia đã suýt chút nữa tiêu diệt được nhà họ Tiêu.  

             Nhưng vào giây phút quyết định, chợt nhảy ra một người, dẫn theo thế lực cực kỳ mạnh mẽ của mình giúp đỡ nhà họ Tiêu lật ngược thế cờ. Anh không chỉ giúp bọn họ vượt qua khủng hoảng lần này, mà còn chuyển bại thành thắng, khiến hai nhà quý tộc lớn Chu - Khương bị tổn thất nặng nề!  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Có thể nói, thế lực của Lâm Hàn đã có thế sánh ngang được với quý tộc, thậm chí là còn khủng bố hơn. Dù sao, Lâm Hàn cũng chỉ dựa vào thế lực của riêng mình mà xoay chuyển được tình hình chiến đấu giữa các quý tộc.  

             Nhà họ Tiêu lúc này, nhờ có Lâm Hàn giúp đỡ đã vượt qua được cuộc khủng hoảng. Mặt khác, nhà họ Khổng bởi vì e dè Lâm Hàn nên lại sợ đầu sợ đuôi, không dám xung đột ngay mặt với bọn họ. Dẫn đến giờ đây, nhà họ Tiêu và nhà họ Khổng lập tức ngang hàng nhau, cùng trở thành thế lực đứng đầu Hoa Hạ!  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà có thể khiến cho tình hình thay đổi chóng mặt như thế, lại chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn và lực lượng do anh dẫn dắt.  

             Nghĩ đến việc Tiêu Nhã sắp thở thành bà chủ nhà họ Tiêu, trở thành đầu tàu của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, Hạ Sương bèn cảm thấy sợ hãi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tuy lúc trước khi liên lạc với Tiêu Nhã, Hạ Sương cũng cực kỳ kính cẩn với cô ấy. Nhưng lúc này, Hạ Sương vẫn sợ, sợ mình làm sai điều gì khiến Tiêu Nhã phật lòng. Nếu làm cô ấy khó chịu, Hạ Sương e rằng hai người bọn cô sẽ chết lúc nào không hay.  

             Lại nhớ đến nhà họ Hạ mình đã từng nhằm vào và xem thường Lâm Hàn, Hạ Sương lại cảm thấy run sợ không thôi. Sức mạnh của Lâm Hàn hoàn toàn đủ để nghiền chết nhà họ Hạ, nếu trong đầu anh có suy nghĩ ấy thì diệt nhà cô ta chắc chỉ trong tích tắc là xong.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Giờ đây, Hạ Sương lại cảm thấy nhà mình thật buồn cười, may mà mình đã đưa ra lựa chọn chính xác, rời khỏi nhà họ Hạ đến chỗ Lâm Hàn làm việc.  

             Không thì, có lẽ cô ta sẽ ếch ngồi đáy giếng cả đời. Cái tài nguyên và mối quan hệ mà Hạ Sương nghĩ chỉ dựa vào nhà họ Hạ mới có, ở chỗ của Lâm Hàn lại chẳng là cái đinh gì.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương nhìn xung quanh, cuối cùng cũng hiểu tại sao bữa tiệc lần này lại mời nhiều người quyền quý đến vậy. Giờ xem ra, không phải bữa tiệc này mời được những nhân vật tai to mặt lớn ấy đến, mà là nhà họ Tiêu chỉ cho phép những người đó tới tham gia. Không thì chắc chẳn sẽ không chỉ có nhiêu đây.  

             Suy cho cùng, người tổ chức bữa tiệc này nay đã có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Khổng, vả lại còn là gia chủ tiếp theo của nhà họ Tiêu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Ở trước mặt nhà họ Tiêu, những người được coi là ông này bà nọ kia lại chẳng là cái thá gì.  

             Còn đối với Tiêu Nhã, e rằng những người thuộc tầng lớp quyền quý kia còn phải đi lấy lòng cô ấy. Dù sao, cô ấy cũng là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu và là người có tiếng nói nhất trong gia tộc. Mà sự hùng mạnh của nhà họ Tiêu thì những ai có mặt ở đây cũng hiểu. Đó là một thế lực khiến thế gia phải ngước nhìn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Dần dà, thời gian đã sắp đến giữa trưa, lần lượt có rất đông người tới, mấy trăm cái bàn kia đã ngồi đầy hơn phân nửa.  

             Dương Khiết đứng lên nhìn ra xa, rồi ngồi xuống, kinh ngạc thầm thì với Hạ Sương: "Chị Hạ ơi, chẳng phải ban nãy chị nói khách sạn Thiên Hoa này là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Thiên Kinh ạ? Vậy một bàn này chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Rồi mấy trăm cái bàn thì phải hết bao nhiêu đây trời".  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Có lẽ chẳng cần mất đồng nào đâu", Hạ Sương mỉm cười nhỏ giọng đáp.  

             "Không tốn đồng nào? Sao có thể chứ? Ông chủ không sợ lỗ ạ?", mặt mày Dương Khiết đầy vẻ không tin nhìn Hạ Sương.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi