CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

“Mục đích của anh chỉ có một điều này thôi?”, Lâm Hàn lại hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Những yêu cầu Khổng Tử Dục đưa ra với người khác mà nói thì khó, nhưng với Lâm Hàn có chỗ dựa khủng như nhà họ Lâm phía sau lại là chuyện rất đơn giản, thật ra chỉ cần một câu nói là xong, cấp dưới của anh sẽ sắp xếp ổn thoả.

Điều này cũng khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ, vòng vo mãi hoá ra mục đích của Khổng Tử Dục chỉ vì bảo vệ bản thân. Ban đầu Lâm Hàn còn tưởng anh ta có tham vọng gì lớn lắm, dù sao với sự hiểu biết của anh, Khổng Tử Dục là một người rất tài giỏi, giỏi hơn em trai Khổng Tử Diệp của anh ta rất nhiều.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nghe vậy Khổng Tử Dục khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi chỉ có mục đích này thôi, chỉ cần cậu giúp tôi thực hiện điều này, tôi có thể cung cấp những thông tin đó cho cậu, giúp đỡ cậu”.

Lâm Hàn gật đầu nhưng vẫn im lặng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Những điều Khổng Tử Dục có thể giúp Lâm Hàn, thực ra Lâm Hàn đã dựa vào nhà họ Lâm để có được, không cần anh ta cung cấp, cũng có nghĩa là Khổng Tử Dục hoàn toàn không giúp được gì cho anh.

Đối với những việc Khổng Tử Dục cần nhờ Lâm Hàn giúp, anh cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, một lời là xong.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng nếu vậy thì Lâm Hàn có vẻ không có lợi ích gì, mà anh không thân quen gì với Khổng Tử Dục, thậm chí mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng anh vẫn đánh giá rất cao anh ta, cảm thấy anh ta là một người rất giỏi, dù sao giả khùng giả điên bao nhiêu năm, chỉ với sự nghị lực này thôi cũng rất ít người làm được.

Lâm Hàn lại nghĩ tới chuyện của Lam Tư Vũ, anh hỏi: “Anh thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu tốn kém không ít, mục đích chỉ vì giúp tôi?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khổng Tử Dục nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, anh ta đang định nhắc đến chuyện này. Đúng là anh ta đã bỏ số tiền ngất trời để thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu, ngoài mặt là để ám sát Khổng Tử Diệp, nhưng thực tế là giúp Lâm Hàn.

Sở dĩ anh ta làm vậy là để che tai mắt mọi người, nếu để sát thủ cấp Hắc Kim kia trực tiếp đến giúp Lâm Hàn thì quá dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, ngược lại nếu là ám sát thì Khổng Tử Diệp và Khổng Trung Thiên sẽ cho là bình thường, cũng có thể hiểu được và sẽ không ai nghi ngờ anh ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đương nhiên thuê sát thủ cấp Hắc Kim tốn rất nhiều tiền, Khổng Tử Dục đã gần như tiêu hết tiền riêng của mình.

Mà Khổng Tử Dục cảm thấy hoàn toàn xứng đáng, dù sao Lâm Hàn không cần phải giúp anh ta, nhờ lần này coi như thể hiện được thành ý của Khổng Tử Dục, mặt khác cũng để Lâm Hàn nợ anh ta, càng khiến Lâm Hàn giúp anh ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhiều tiền đến mấy cũng không bằng tính mạng, vậy nên hoàn toàn xứng đáng.

Chỉ là điểm này Khổng Tử Dục làm rất kí đáo, chỉ mình anh ta biết, ngay cả sát thủ được anh ta thuê cũng không hề biết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khổng Tử Dục thấy Lâm Hàn im lặng, vừa định nhắc đến điều này để nhờ anh giúp mình, nhưng không ngờ Lâm Hàn đã nhắc đến trước, hiển nhiên anh đã có dự định từ lâu.

Đột nhiên Khổng Tử Dục cảm thấy có chút đáng sợ, chỉ điều này thôi Lâm Hàn cũng đoán được ý đồ thật sự của anh ta, thật quá kinh khủng. Nếu Khổng Trung Thiên hay Khổng Tử Diệp có khả năng này của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục nghĩ cả đời này mình cũng không thoát được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lâm Hàn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Khổng Tử Dục thì biết mình đã đoán đúng, cũng không cần anh ta trả lời, vì anh đã biết đáp án.

“Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi biết đáp án rồi. Câu hỏi cuối cùng, anh chỉ muốn thoát khỏi đó bắt đầu cuộc sống mới, hay là muốn được tôi giúp đỡ để quản lý nhà họ Khổng, trở thành gia chủ nhà họ Khổng? Đương nhiên thực ra vẫn là làm việc cho tôi, sau này sẽ là thuộc hạ của tôi, nhưng tôi cũng sẽ cho anh sự tự do nhất định, anh có thể làm rất nhiều việc theo ý mình”, Lâm Hàn nói thẳng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nếu Khổng Tử Dục không có tham vọng này, chỉ muốn rời khỏi nhà họ Khổng, sống cuộc sống bình thường của người bình thường, Lâm Hàn cũng có thể thoả mãn anh ta. Chỉ dựa vào việc Khổng Tử Dục giúp mình thôi, Lâm Hàn đã đánh giá rất cao anh ta rồi.

Nhưng nếu Khổng Tử Dục có tham vọng này, Lâm Hàn cũng sẵn sàng bỏ thêm tâm sức để giúp anh ta, làm vậy anh cũng được một lợi ích nhất định chứ không phải không được gì.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Còn về việc làm sao để Khổng Tử Dục lên làm gia chủ nhà họ Khổng, thật ra cũng không cần Lâm Hàn tốn quá nhiều tâm sức. Dù sao dựa theo kế hoạch lần này, anh vốn định sau khi thành công tiếp quản thống nhất mấy quý tộc lớn sẽ đổi gia chủ cho họ, đây chỉ là chuyện đơn giản, huống hồ gia chủ mới đổi này còn là người của quý tộc họ Khổng bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi