CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Lâm Hàn vừa dứt lời thì ba quý tộc kia sửng sốt.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nói cái gì thế không biết?

Người của ba quý tộc lớn đang nghĩ cách xem phải làm sao để lấy được nhiều người đi kiểm tra nhất, quyết tâm phải tìm cho bằng được tay đấm bình thường, dùng quy định có sẵn để ép Lâm Hàn phải rời khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Lâm Hàn thì hay rồi, trực tiếp bảo bọn họ lấy hết luôn? Thật hay giả vậy, chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự không sợ tay đấm bình thường trong đó bị lôi ra à?

Trong khi bọn họ đang cảm thấy khó hiểu nhìn Lâm Hàn thì anh lại chẳng có vẻ gì là đùa, cực kỳ nghiêm túc.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Bấy giờ, người của ba nhà quý tộc lớn bắt đầu không hiểu được tình huống, rốt cuộc tên Lâm Hàn này đang nghĩ cái gì thế.

Không thể nào, năm trăm người Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh ư?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Khoảnh khắc nghĩ đến khả năng đó, bọn họ lại lập tức bác bỏ, thật sự là không thể mà.

Cùng lúc đó, phần lớn thế lực của Thiên Kinh nghe thế cũng chẳng hiểu nổi mạch não của tên Lâm Hàn này, anh thật sự tự tin như thế, không lo tay đấm bình thường trong số này bị tìm thấy ư?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


“Tên Lâm Hàn này nghĩ gì vậy trời? Cậu ta lấy cái gì để tự tin như vậy?”

“Đừng có nói là năm trăm người ở đây đều là cao thủ hàng thật giá thật nha?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Không có cái chuyện đó được đâu, mỗi quý tộc có cao nhất cũng tầm hơn trăm cao thủ mà thôi, quý tộc đã là thế lực lớn nhất ở Hoa Hạ rồi, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dựa vào cái gì để lấy ra hơn năm trăm cao thủ được huấn luyện đây?”
“Hơn nữa lần trước nhà họ Tiêu còn tổn thất nặng nề, chắc bọn họ có thể lấy được hơn năm mươi cao thủ là cùng chứ gì”.
“Thật sự không hiểu nổi cái tên này bị làm sao nữa, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem cậu ta có thể làm ra trò gì”.
Tất cả thế lực Thiên Kinh đều xì xào bàn tán, tất cả đều tò mò về Lâm Hàn, không hiểu tại sao anh lại lựa chọn như vậy.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Bấy giờ, ba nhà quý tộc lớn đều nhìn nhau, đưa ra quyết định của mình, dù Lâm Hàn đang muốn làm gì thì anh đã nói như thế, bọn họ cũng sẽ làm như thế. Kiểm tra hết một lượt năm trăm người, họ không tin mình chẳng thế tìm nổi một kẻ không phải cao thủ, chỉ cần một người thôi, họ sẽ mượn cái quy định đó để danh chính ngôn thuận đuổi anh đi, dù anh có làm trò hề gì thì khi đó cũng không có tác dụng nữa.
“Nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa, chúng ta cứ kiểm tra hết đi”, ông Khương cũng cười nói.
“Tất nhiên, các người hãy bắt đầu nhanh lên”, Lâm Hàn cười nói, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, không hề có chút lo lắng.
Hơn năm trăm người đó phần lớn đều là cao thủ nhà họ Lâm, thêm cả người của Tôn Hàn Các, dù là cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Hàn Các thì Lâm Hàn đều tin tưởng cả, bọn họ đều có bản lĩnh của mình, tuyệt đối sẽ không thua bởi những cao thủ của đối phương.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Còn cao thủ nhà họ Tiêu thì trước khi đến đây anh đã dặn trước, những cao thủ không đủ mạnh thì tốt nhất đừng mang theo, chủ dẫn những cao thủ có đủ bản lĩnh đối phó thôi.

Nên trên thực tế, cao thủ nhà họ Tiêu chỉ có một nửa tài giỏi nhất mà thôi, một nửa không đủ điều kiện hoàn toàn không được góp mặt, thế nên hơn năm trăm người này anh có thể chắc chắn là không có chút vấn đề nào, dù bọn họ có muốn soi mói đến cỡ nào đi nữa cũng không thể tìm nổi một cọng lông.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì tất nhiên mọi thứ không dừng lại ở đó, lừa bọn họ rơi vào cái bẫy của hai người đặt ra là không đủ, cứ tiếp tục thế này, dù người của ba quý tộc lớn không kiểm tra ra được tay đấm bình thường hay bất lỳ vấn đề gì, dù cuối cùng bọn họ phải buông tay chấp nhận cho anh tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì mục tiêu của hai người họ vẫn còn xa lắm.

Dựa theo tình huống này, nếu xét theo thực lực, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể tranh giành được rất nhiều tài nguyên béo bở, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, mục đích của hai người bây giờ không phải là tranh giành lợi ích cho mình ở hội nghị quý tộc lần này, mà là thống lĩnh tất cả các quý tộc, gián tiếp thống lĩnh cả thế lực vùng xám của Thiên Kinh, đó mới là mục tiêu chính.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Huống chi, dù họ chỉ cần lợi ích thì có lẽ mọi thứ cũng không diễn ra thuận lợi đến vậy, chắc chắn ba nhà kia sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Hàn và Tiêu Nhã cắn nuốt đi hơn nửa lợi ích, chắc chắn họ sẽ nghĩ ra cách khác, đến lức đó sẽ có rất nhiều phiền phức.

Vì vậy thay vì Lâm Hàn và Tiêu Nhã tranh giành đến cá chết lưới rách với ba nhà quý tộc kia vì chút lợi ích nhỏ thì chi bằng họ trực tiếp tham lam hơn một chút, trực tiếp thống lĩnh tất cả, thế thì tiện hơn rất nhiều còn gì? Lợi ích ư? Lâm Hàn tự chia cho mình là được, căn bản không cần phải phí công phí sức đi tranh giành, một lần mệt thoải mái suốt về sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi