CHÀNG TÀ

Đuôi mắt Dung Nguyên Cẩn ươn ướt đỏ hoe, y thở ra nhè nhẹ, run giọng gọi hắn: “Du Tà, buông tay.”

Sắc mặt Du Tà trắng bệch. Hắn mấp máy môi muốn nói, song một cục nghẹn ứ đắng chát chẳng biết từ đâu đã chặn ngang yết hầu, như thể chính hắn mới là kẻ bị bóp cổ. Một lúc sau, Du Tà mới nhọc nhằn thốt lên được hai tiếng: “Cẩn Nhi…”

Giọng hắn khàn đặc, gần như không thể nghe thấy thanh âm gì, hai chân như chôn chặt xuống đất, đờ đẫn nhìn Dung Nguyên Cẩn từng bước đến gần rồi đứng ngay trước mặt.

“Cẩn…”

Không đợi hắn gọi đến tiếng thứ hai, Dung Nguyên Cẩn nhón chân, dang tay ra dùng sức kéo Du Tà vào ngực, bàn tay đặt trên gáy hắn, thanh âm run rẩy vì kinh hoảng sợ hãi: “Ta không sao, ta không sao, ta ở đây…”

Du Tà vùi mặt vào hõm vai y gầy gò xương xẩu, sát khí đỏ tươi trong đáy mắt nhạt dần theo giọng nói dỗ dành bên tai. Bên tay buông thõng nâng lên, ghì chặt tấm lưng đơn bạc gầy yếu của người trước mặt. 

Dung Nguyên Cẩn một bên nhẹ nhàng vỗ về sống lưng hắn, tay kia lặng lẽ chụp lên mu bàn tay lạnh như băng quấn trên cổ Trúc Nghiêu, dịu dàng thuyết phục: “Buông tay ra, được không? Cứ thế này thì huynh giết hắn mất…” 

“Đúng vậy đấy, ta muốn giết hắn!” Du Tà chôn mặt trong vai y, phẫn nộ, “Không những thế, ta còn muốn cho hắn nếm thiên đao vạn quả, dội dầu sôi lên hết thảy tim phổi nội tạng, bắt hắn…”

Dung Nguyên Cẩn thở dài một tiếng: “Nương tử, ta sợ.”

Du Tà trầm mặc bất động. Một lát sau, hắn thuận theo lực kéo của Dung Nguyên Cẩn, chậm rãi buông lỏng bàn tay kia. Trúc Nghiêu lập tức đổ rạp xuống đất, ôm ngực ho kịch liệt, nước mắt nước mũi cùng huyết dịch trào ra từ thất khiếu hòa vào nhau, lấm lem đầm đìa trên khuôn mặt.

Dung Nguyên Cẩn kéo tay Du Tà, lại bị hắn né tránh, buông thõng giấu bàn tay dính đẫm máu tươi dưới tà áo rộng.

Cuối hành lang vang tiếng bước chân lộn xộn, Dung Nguyên Cẩn hoảng hốt nghiêng ngó, kéo Du Tà chạy ra cửa sau.

Tiểu nhị ở khách điếm đem trà bánh đặt lên bàn rồi rời đi, Du Tà đóng cửa, Dung Nguyên Cẩn ngồi trên mép giường không nói một lời.

Du Tà im lặng một lát, bưng chén trà nóng bước đến cạnh giường, dáng vẻ hệt như đứa trẻ con mắc lỗi, rụt rè mở miệng: “Chúng ta cứ thế này rời đi, đồ đạc quý giá còn ở chỗ Trúc phủ thì tính sao bây giờ?”

Dung Nguyên Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt y là một khoảng tĩnh lặng không thể soi thấu đáy: “Có sao đâu, dù gì huynh cũng sẽ có ngàn vạn biện pháp lấy về.”

Du Tà bị y chăm chú nhìn, tâm thần bối rối, hoảng hốt cúi đầu. Hơi nóng từ chén trà trong tay bốc lên cay xè mắt, hắn vừa toan mở miệng xin lỗi, trà đã bị người kia cầm đi mất.

Dung Nguyên Cẩn chậm rãi thở dài, đưa trà đến gần miệng thổi thổi, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt chén lên bàn.

“Nương tử, ta có chuyện muốn hỏi.” Dung Nguyên Cẩn nắm chặt tay hắn, nhẹ hất cằm sang bên cạnh.

Du Tà hiểu ý ngồi xuống cạnh y, xoay bàn tay nắm lấy tay Dung Nguyên Cẩn.

Dung Nguyên Cẩn quay đầu nhìn hắn: “Huynh là ai?”

Du Tà khựng lại, còn chưa mở miệng, Dung Nguyên Cẩn lại cất tiếng: ”À.”

Y cụp mắt, nhìn về phía ngực trái của Du Tà, khẽ nói: “Có lẽ nên hỏi, huynh nếu không phải người, thì là cái gì?”

Du Tà thoáng chốc sống lưng cứng ngắc, im lặng một chút mới mở miệng: “Làm thế nào em biết?”

“Trước kia mới chỉ là ngờ ngợ, sáng nay mới dám kết luận.” Dung Nguyên Cẩn đưa tay dán lên lồng ngực hắn, dẫu cách mấy lớp y sam vẫn lạnh ngắt như nước đọng đầm sâu, “Huynh không có hơi thở, cũng không có mạch đập, còn nói mắc hàn chứng quái dị… Ta đi tìm hiểu y thuật khắp nơi, cũng chưa từng gặp qua chứng bệnh kỳ lạ như thế.”

Dung Nguyên Cẩn rũ mắt, làn mi đen nhánh che lấp đồng tử, Du Tà không nhìn thấy rõ, thấp thỏm đè lên mu bàn tay y: “Tướng công, ta…”

“Huynh là quỷ, mà cũng là tiên?” Dung Nguyên Cẩn ngước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi