CHANH CHUA

Sắc trời đã tối.

Lộ Dĩ Nịnh tự đi bộ về nhà.

Nhà họ Cố là một ngôi nhà kiểu Trung, bên ngoài có một hàng rào nhỏ, một bức tường trồng đầy cây xanh, và một lối đi trải đầy đá.

Chiếc váy mà Lộ Dĩ Nịnh đang mặc vẫn còn bị ướt, dưới bóng tối, cả người cô càng thêm mong manh yếu đuối.

Quản gia Chu vừa đổ rác bên ngoài xong trở về, thấy cô đứng ở cửa thì hô lên trong sự nghi ngờ: “Là cô chủ ạ?”

Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy tiếng gọi thì mới hốt hoảng tỉnh táo trở lại, gật đầu với ông, “Chú Chu, là con đây ạ.”

Quản gia Chu nhanh chóng chạy tới mở cửa cho cô, sau đó mới phát hiện tóc cô đang ướt, thậm chí là ướt toàn thân.

Nhớ lúc chiều đổ mưa to, ông nhìn sắc mặt đang tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Trời ạ, cô chủ không mang theo ô sao không nói cho chúng tôi một tiếng.”

“Xem này, cô đã ướt thành như thế này rồi.”

Vốn dĩ hôm nay Lộ Dĩ Nịnh trở về, quản gia Chu định lái xe đến sân bay đón cô nhưng lúc gọi cho cô thì cô từ chối.

Cô nói sau khi xuống máy bay cô muốn đến một nơi, không cần người đưa đón, chỉ cần người xách hành lý giùm cô mà thôi.

Lộ Dĩ Nịnh được sinh non, nên từ nhỏ đã ốm yếu.

Một năm sau khi sinh cô bị bệnh nặng, sức khỏe lại không được mạnh khỏe như trước, chỉ cần lơ là một chút thôi thì cũng dễ bị bệnh.

Tuy một năm điều trị ở Mỹ nhưng nhà họ Cố luôn vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô.

Lộ Dĩ Nịnh mang hộp đàn Cello đi qua thềm đá, cô cúi đầu, che miệng ho nhẹ vài tiếng, khi nói giọng cô đã khàn khàn, “Chú Chu, con không sao đâu ạ.”

Vừa mới nói xong, một giọng nam đã vang lên, “Đã lâu không gặp, chị gái của em.”

Hai chữ “chị gái” được cậu kéo dài, vô cùng châm chọc.

Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh hơi lóe lên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa nhà chính.

Vóc dáng cậu rất cao, tóc ngắn màu bạch kim vô cùng chói mắt, thân mình lười nhác dựa vào một bên khung cửa, đang khoanh tay trước ngực nhìn cô.

Gương mặt cậu hơi giống cô lại cười hời hợt, trên mặt toàn là sự ghét bỏ.

“Cố Dĩ Trăn, con nói chuyện kiểu gì đấy, nói với chị thì phải lễ phép vào.”

Giọng nói của Cố Minh phát ra từ đằng sau, ông đang trách móc cậu.

Dưới ánh trăng sáng, gương mặt dịu dàng, nhã nhặn lịch sự của Lộ Dĩ Nịnh vô cùng trắng sáng nổi bật, vẻ mặt không có gì biến đổi.

Nhưng đôi tay cô lại đang nắm chặt dây cầm của hộp đàn.

Cố Minh nhìn thoáng qua Cố Dĩ Trăn đang đứng ở cửa, “Về lại bàn cơm cho ba.”

Sau đó, ánh mắt ông mới nhìn lại Lộ Dĩ Nịnh, phát hiện cả người cô đều ướt sũng.

Ông không hề nói nhiều lời, chỉ là cách nói đã dịu dàng hơn lúc nãy, nhẹ nhàng dặn dò: “A Nịnh, con lên lầu thay quần áo trước đi, lát nữa rồi xuống ăn cơm.”

Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ vâng, thưa ba.”

Cô bước về phòng mình.

Cố Dĩ Trăn ngồi trên bàn cơm, nhìn bóng dáng cô đi lên lầu rồi hừ lạnh một tiếng.



Sau khi về phòng mình, Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy phòng của cô không hề khác đi so với năm trước, vẫn như ban đầu.

Nhìn qua là biết có người thường xuyên đến đây dọn dẹp.

Cô buông dây cầm của hộp đàn ra, nhẹ nhàng đặt đàn Cello ở một bên.

Sau đó mới nhận ra trên tay kia của mình còn cầm một cây kẹo que.

Cô nhìn chằm chằm vào nó, sau đó lấy một cái hộp rỗng từ bàn sách ra, bỏ cây kẹo que vào.

Năm phút sau, Lộ Dĩ Nịnh thay quần áo xong đi xuống lầu.

Cô ngồi bên phải bàn cơm, đối diện là Cố Dĩ Trăn.

Bên vị trí chủ tọa là Cố Minh.

Trên bàn đã bày dọn đầy đủ đồ ăn, là chú Chu và vợ là dì Chu làm, dì ấy cũng là bảo mẫu của nhà họ Cố.

Hai vợ chồng phụ trách chăm sóc cho các thành viên của nhà họ Cố mỗi ngày.

Người đã đầy đủ, ba người bắt đầu động đũa ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, bầu không khí vô cùng yên ắng, ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.

Sau khi ăn xong.

Dì Chu đem một ly trà gừng đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh.

Vẻ mặt dì hòa ái, cách nói chuyện rất lo lắng: “Cô chủ uống trước ly trà gừng để đỡ bị cảm trước đi, lát nữa dì lại lấy thuốc trị cảm cho con.”

Lộ Dĩ Nịnh đưa tay nhận lấy, nhiệt độ ấm nóng làm đôi tay luôn lạnh lẽo của cô dần ấm lên chút.

Cô cười với dì Chu, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Con cảm ơn dì Chu.”

“Không có gì.” Dì Chu vừa cười vừa đi mất.

Cố Minh nhìn cô uống một ngụm trà xong mới bắt đầu nói chuyện: “Tối nay con nghỉ ngơi sớm đi, sau khi ăn sáng mai xong chúng ta đi thăm mộ.”

Ngày mai là ngày giỗ của Lộ Thanh Hạm.

Lộ Dĩ Nịnh đang uống trà thì dừng lại, hơi nước từ ly trà bốc lên che mất đôi mắt của cô, trong mắt cô như đang có một lớp sương mờ bao phủ.

Bây giờ còn yên ắng hơn cả lúc nãy ăn cơm nữa.

Đột nhiên Cố Dĩ Trăn mạnh mẽ đẩy bàn ra, không nói một lời mà đi lên lầu.

Tiếng bước chân đạp lên cầu thang làm bằng gỗ rất to, như là cậu đang cố ý bộc lộ cảm xúc khó chịu của mình.

Lộ Dĩ Nịnh buông ly trà gừng trong tay xuống bàn, môi mím chặt.

Cố Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô, trấn an: “Con đừng để ý đến nó, nhớ phải uống hết trà gừng của con đấy.”

Sau đó ông cũng đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.

Giọng nói nhỏ bé, yếu ớt lại khàn khàn của cô gái ở phía sau lưng ông vang lên: “Ba ơi, con…”

“A Nịnh.” Cố Minh gọi tên cô, nhưng ông không xoay người lại.

“Con trở về là ba đã rất vui rồi.”

“Đừng nghĩ quá nhiều, con đi ngủ sớm đi.”



Đêm khuya.

Thế giới bên ngoài yên tĩnh không tiếng động, nhưng lầu hai của nhà họ Cố vốn đang tối đen, giờ lại có ánh đèn nhỏ nhoi yếu ớt.

Lộ Dĩ Nịnh bị ho đến mức tỉnh dậy, cô theo bản năng mà vươn tay sờ tủ đầu giường, nhưng lại không tìm thấy được đồ vật mà mình muốn.

Vì thế cô bật đèn lên, mới phát hiện trên tủ đầu giường mình rỗng tuếch, không có ly nước nào.

Đầu óc cô đang choáng váng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Sao lại quên mất rồi, bây giờ cô đã rời nước Mỹ.

Lộ Dĩ Nịnh lại về giường nằm, tiếp tục ho vài tiếng, càng lúc càng lớn.

Cô xoay người xuống giường, đi đến chỗ máy lọc nước ngay một góc trong phòng. Rót nước ấm rồi lại thêm chút nước lạnh.

Lộ Dĩ Nịnh mở hành lý của mình ra, lục lọi rồi lấy ra một lọ thuốc.

Đôi mắt cô nhìn xuống, đổ thuốc vào lòng bàn tay rồi hơi dừng lại.

Đổ ra thêm một viên nữa rồi đưa vào trong miệng, ngẩng đầu lên uống miếng nước.

Sau đó cô về giường, lại nằm xuống.

*

Sáng ngày hôm sau.

Lúc Lộ Dĩ Nịnh tỉnh dậy, đầu cô vẫn còn đang choáng váng.

Có tiếng đập cửa, rồi giọng dì Chu vang lên từ bên ngoài: “Cô chủ ơi, con đã tỉnh dậy chưa, ông chủ bảo dì kêu con xuống ăn sáng.”

Lộ Dĩ Nịnh ho nhẹ vài tiếng, sau đó mới trả lời bà, “Con biết rồi ạ, lát nữa con sẽ xuống.”

“À, được.”

Sau đó là tiếng bước chân đang đi xa.

Phòng khách dưới lầu một, Cố Minh và Cố Dĩ Trăn đều đã có mặt.

Hôm nay Lộ Dĩ Nịnh mặc một chiếc váy liền màu đen bóp eo, lộ ra cẳng chân trắng nõn, mảnh khảnh, dưới chân cô mang dép lê.

Cô chậm rãi đi đến bàn cơm, giọng nói khàn khàn như hôm qua, “Chào buổi sáng, ba.”

“Ừ.” Cố Minh lên tiếng.

Ông chỉ vào chén cháo trắng ngay chỗ ngồi của cô, “Con bị cảm vẫn chưa hết nên bữa sáng nên ăn thanh đạm thôi.”

Lộ Dĩ Nịnh ngồi xuống ghế, cầm lấy muỗng bắt đầu ăn sáng.

Cố Dĩ Trăn đang ăn bánh quẩy, nhìn cô gái đối diện đang cúi đầu ăn cháo, rồi cậu xoay đầu đi.



Lúc sắp ra ngoài, Cố Minh đi vào gara lấy xe.

Ở chỗ cửa, Cố Dĩ Trăn đang mang giày, Lộ Dĩ Nịnh đang đứng cạnh cậu đột nhiên che miệng lại, sau đó chạy đến phòng vệ sinh.

Cậu ngây ngốc đứng đó, không hiểu nguyên do.

Vốn dĩ cứ cho rằng là sẽ để người chạy đi như thế, nhưng nhớ tới lúc nãy Cố Minh dặn dò, bảo hai người phải luôn bên cạnh nhau.

Vẻ mặt Cố Dĩ Trăn không kiên nhẫn, cởi giày vừa mới mang lên chân xong, cậu đi đến nhà vệ sinh.

Lúc cậu đang muốn mở miệng thúc giục thì nghe thấy tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh.

Giống như là muốn nôn nhưng lại nôn không được, tiếng nôn sau đó càng lúc càng nặng nề.

Cố Dĩ Trăn nhìn vào cánh cửa kính kia, mím môi lại.

Ngực cậu bỗng đau nhói, những lời muốn nói cũng nuốt vào lại.



Khoảng 5 phút sau.

Lộ Dĩ Nịnh ra khỏi phòng vệ sinh, cô thậm chí còn rửa mặt, đôi tay cô vỗ vỗ trên mặt mình, cố gắng làm gương mặt mình không tái nhợt nữa.

Lúc cô đi tới cửa thì phát hiện có một người đứng đó, là Cố Dĩ Trăn.

Cậu vẫn chưa đi trước.

Lộ Dĩ Nịnh nhanh chóng đến chỗ cậu, vội vã lấy một đôi giày trắng từ trong tủ ra, vừa đổi giày vừa cúi đầu nói: “Xin lỗi, chị không biết là em đang đợi chị.”

Lúc nãy Cố Dĩ Trăn đã mang giày xong, cậu đút tay vào túi quần, nhìn cô đổi giày xong rồi mới bước đi.

Thoáng chốc còn nghe thấy tiếng cười lạnh của cậu.

“Ai đợi chị chứ.”

/

Khu nghĩa trang.

Gió mùa hè thổi nóng bức.

Thời tiết hôm nay hơi u ám, sương mù bao phủ núi non ở phía xa xa, vô cùng mờ ảo.

Mái tóc đen dài của thiếu nữ bị gió thổi tung bay.

Từng sợi tóc con lòa xòa bên gương mặt trắng nõn của cô, tôn lên gương mặt xinh đẹp.

Đôi đồng từ đen láy phản chiếu dòng chữ trên bia mộ:

— Khuôn mộ của người vợ yêu quý của Cố Minh, Lộ Thanh Hạm.

Trong bức ảnh đen trắng ấy, gương mặt người phụ nữ gần giống cô, với nụ cười hiền hậu, mãi mãi ở đây.

Một giọt nước mắt chảy xuống má Lộ Dĩ Nịnh, không tiếng động, cũng không ai thấy.

Cố Minh cúi người, quỳ một gối xuống đất, đặt bó cúc trong tay xuống đất.

“Thanh Hạm, anh đưa A Nịnh với A Trăn đến thăm em đây.”

Cố Dĩ Trăn đứng phía sau ông, cậu nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, vẻ mặt cậu lạnh nhạt, không nói tiếng nào.

Vào ngày này năm trước, Lộ Thanh Hạm trên đường lái xe đón Lộ Dĩ Nịnh, đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Điều đầu tiên bà làm là bảo vệ con gái ngồi bên ghế phụ, nhưng chính bà lại bị mất quá nhiều máu, không cứu được nên qua đời.

Sau khi Cố Minh và Cố Dĩ Trăn nghe tin, vội vã chạy đến bệnh viện nhưng cũng không thể nhìn mặt bà lần cuối.

Vĩnh viễn chia lìa.

Mà từ vụ tai nạn kia cũng để lại một ít di chứng cho Lộ Dĩ Nịnh.

Sau khi tạm nghỉ học một năm, cô được Cố Minh đưa qua Mỹ để chữa bệnh.

Cho đến hôm qua mới quay về.



Ở phía bên kia của nghĩa trang.

Hôm nay là ngày giỗ của ông bà ngoại của Trình Tinh Lâm, hai vợ chồng già yêu nhau sâu đậm, đúng như câu nói –

“Không cầu sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng cầu được bên nhau cuối đời cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.”

Hai người họ về cõi tiên vào cùng một ngày, người nhà cũng nghe theo di nguyện sinh thời của hai ông bà, đó là chôn cất cùng với nhau.

Bỗng trời đổ mưa phùn, giống như sương khói ướt dầm dề, chầm chậm làm ướt mặt đất.

“Tinh Lâm, chúng ta đi thôi con.” Bên tai là tiếng mẹ Trình kêu.

Bà cũng đi theo ba Trình rồi.

Trình Tinh Lâm nhìn bia mộ trước mặt, bên trên dán hình ảnh của hai ông bà, tóc hai người đều trắng xóa, một người nho nhã, một người hiên từ.

Anh cúi đầu gập người 90 độ trước tấm bia.

Sau đó hô to: “Con tới đây.”

Toàn bộ khu nghĩa trang chỉ có một đường đi ở giữa, hai bên đều là bia mộ.

Hôm nay có không ít người đến tảo mộ.

Vì trời bỗng mưa nên rất nhiều người đều rời đi cùng một lúc.

Lối đi dưới chân núi cũng trở nên chật chội, chen chúc.

Đi trước Trình Tinh Lâm là một cô gái, mặc váy đen, tóc đen dài xõa tung sau lưng cô, dáng người thon gầy, tựa như nếu có gió thổi qua thì cô ấy sẽ ngã mất vậy.

Cô với Trình Tinh Lâm đều giống nhau, đều không bung ô.

Nước mưa làm ướt cả mặt đất, khi cô bước xuống bậc thang, bỗng nghiêng người.

Trình Tinh Lâm nhanh nhẹn nắm lấy một cánh tay của cô.

“Cẩn thận.”

Cô gái nương theo lực của anh, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể của mình.

Trong lúc đó cô vẫn luôn cúi đầu, rồi cố tránh ra khỏi tay của anh, nhanh chóng nói, “Cảm ơn.”

Giọng nói này làm Trình Tinh Lâm bỗng nhớ đến nữ sinh mà anh gặp hôm qua.

Sau đó anh lắc đầu, tự mình phủ nhận, nào có việc gì trùng hợp như thế.

Sau khi xuống núi, hai người đi đến hai phía khác nhau, cùng cúi người ngồi vào xe.

Xe nhanh chóng rời đi.



Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm

Hôm nay vợ không nhìn thấy tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi