CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

Lâm Vu ừ một tiếng.

"Mẹ, mẹ vừa mới một mực kêu tên của cha."

Lâm Sam cắn góc môi, ánh mắt dần dần rõ ràng mà kiên định, "Con ngồi lại đây."

Lâm Vu khéo léo ngồi tại bên giường của bà, Lâm Sam nhìn cô, lờ mờ nhìn thấy hình ảnh chồng mình.

"Ta biết con loáng thoáng nghe được chuyện liên quan tới cha con."

"Lúc năm 5 tuổi đó, cin nghe được bọn họ nói."

Lâm Sam hiểu rõ, khó trách con gái xưa nay không hỏi gì bà.

"Cha của con không phải người của tộc chúng ta, năm đó ông bà con chuyển xuống đến chỗ chúng ta, cha con được sinh ra ngay tại chỗ ấy. Khi đó sinh hoạt điều kiện rất khó khăn, bọn họ là người ngoại lai nên rất không dễ dàng, đi theo người chúng ta một mực làm việc nhà nông. Cha con từ nhỏ đã rất thông minh, bốn năm tuổi liền biết chữ lưng thơ. Chúng ta khi còn bé cùng nhau buông dê, buông ngỗng. Chúng ta cùng nhau học đọc sách. Mãi cho đến khi hắn chín tuỏii, hắn mới cùng cha về thành. Thời điểm đi, ta còn đi tiễn ông ấy. Ông ấy nói sẽ cho ta biết tin, sẽ trở lại thăm ta. Phụ nữ dân tộc thường kết hôn rất sơm. Mười lăm tuổi năm đó, ông bà con cũng đang vì ta mà thu xếp hôn lễ. Kết quả cha của con trở về, năm đó ông ấy thi đậu Bắc Đại. Ông ấy rất khác, ta còn không nhận ra."

"Lâm Sam, tớ là Ô Trạch. Cậu không nhớ tớ sao?" Lâm Sam làm sao lại không nhớ ra được hắn đâu chứ. Chỉ là hắn cao lớn rất nhiều, người gầy, khuôn mặt tuấn lãng thanh tú.

"Tớ thi lên đại học, cho cậu xem, đây là thư thông báo trúng tuyển."

Ô Trạch một mặt hưng phấn.

Lâm Sam lau lau tay mới dám đụng tấm kia thư thông báo trúng tuyển.

"Là Bắc Đại nha!"

"Đúng. Tớ không phải cùng cậu nói tớ muốn đến cái trường học này à."

Ô Trạch sờ mũi một cái, không dám nhìn bà, "Cậu xem có được hay không?"

Lâm Sam cúi đầu, đem thư thông báo trúng tuyển trả lại hắn.

"Cậu sắp xếp gọn, đừng ném lung tung."

Ô Trạch cười ngây ngô một chút.

Ô Trạch trở về, mọi người đều biết hắn thi đậu Bắc đại. Người lợi hại như vậy, tất cả mọi người nhiệt tình mời hắn ở trong nhà làm khách. Hắn ở lại một tuần lễ, không thể không về nhà. Trước khi đi, Lâm Sam làm cho hắn chút đồ ăn, để hắn mang trên đường ăn. Ô Trạch do do dự dự, cuối cùng rốt cục lấy hết dũng khí, "Sam Sam, tớ thích cậu. Cậu đừng vội kết hôn có được hay không?"

Lâm Sam đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Bốn năm, cậu đợi tớ bốn năm, bốn năm về sau, tớ liền trở lại."

"Cậu trở về làm cái gì?"

"Trở về cưới cậu!"

"Cậu không trở về thành phố sao?"

"Nơi này cũng là quê hương của tớ mà, tớ ra đời ở đây, tớ trở về dạy học."

Ô Trạch nghiêm mặt nói, "Cậu nhất định phải chờ tớ nhé!"

Lâm Sam không để ý tới hắn, tiễn hắn đi.

Ô Trạch gấp không chịu được, lại không biết nên làm như thế nào. Đến nhà ga, hắn nắm tay Lâm Sam một chút.

Lâm Sam liếc mắt nhìn hắn, "Buông ra."

Hắn vui tươi hớn hở cười một tiếng, kiên quyết không chịu buông ra.

"Cậu đáp ứng tớ sao?"

Lâm Sam khẽ cắn môi, đột nhiên hát lên ca: Tháng bảy trong núi tế dòng nước, a ca bè trúc trên nước du. Mặc kệ thiên trường cùng lâu, a muội tại bậc này a ca....

Miêu tộc nữ hài năng ca thiện vũ, Lâm Sam cũng không ngoại lệ. Bà lấy bài ca này biểu lộ tâm ý, đợi bà hát xong sắc mặt Ô Trạch sớm đã đỏ bừng.

Ô Trạch định ở nơi đó, ngôn ngữ thất thố, "Sam Sam, cậu hát thật hay. Có thể tớ sẽ không hát đối được. Nhưng là cậu đáp ứng với tớ đúng hay không? Tớ cam đoan với cậu, tớ sẽ trở lại."

Đúng vậy, Ô Trạch sau khi tốt nghiệp đại học, liền trở về. Rất nhiều người không hiểu, hắn tại sao muốn trở lại chỗ nghèo khó này. Nếu như hắn không quay về, cũng sẽ không qua đời ở tuổi còn trẻ. Thật là cả một đời đều lưu tại trong núi lớn.

Lâm Vu nắm chặt tay của bà, "Mẹ, ch qua đời thế nào?"

"A Vu, ta và cha con cha liền định kết hôn, nhưng chuyện đó phát sinh quá đột ngột. Cha của con vì cứu mấy đứa trẻ nên bị nước cuốn trôi đi. Đợi khi tìm được ông ấy thì đã... Không thể tức giận, toàn thân lạnh lẽo."

"Thế nhưng là mẹ cũng rất lợi hại."

Năm đó ông bà ngoại không tán thành chuyện bà sinh con, thậm chí đem cô đi, muốn phá thia. Thế nhưng là mẹ vẫn kiên trì. Mẹ trốn thoát nên bà mới chứa chấp nàng. Nước mắt Lâm Vu rơi xuống. Lâm Sam nghẹn ngào, "Nếu lúc đó ta không hát câu ấy với cha con, ông ấy sẽ không trở về, sẽ không phải chết. Ông ấy nhất định sẽ trở thành người rất lợi hại."

Lâm Vu lắc đầu, "Con nghĩ cha trở lại trên núi, ông ấy nhất định rất vui vẻ, cũng sẽ không hối hận lựa chọn của mình. Mẹ, đừng lo nữa."

Thẩm Nghi Hành đứng ở ngoài cửa, vịn bà cô.

Bà thở dài, "Sớm nên nói cho A Vu biết."

Một cái chớp mắt đã trôi qua mười sáu năm. Thẩm Nghi Hành không nghĩ tới lại có một đoạn bi thương như thế.

"Chả lẽ cha của A Vu không có thân nhân sao! Cha mẹ ông ấy đâu ạ?."

Cặp mắt của bà tràn đầy đau thương, "Đều đã qua đời. Lúc còn trẻ chịu quá nhiều đau khổ, thân thể gặp rất nhiều vấn đề, con ngoài ý muốn qua đời, đả kích quá lớn. Cha A Vu qua đời không mấy năm, hai lão nhân cũng lần lượt qua đời."

Lâm Vu rời đi một ngày này, Khương Hiểu lên lớp một mực hốt hoảng. Cô muốn hỏi một chút tình huống, thế nhưng là lại không dám. Sau khi tan học, Tần Hành hỏi cô một câu, "Lâm Vu liên lạc với cậu sao?"

Khương Hiểu lắc đầu, "Tớ không dám hỏi."

Tần Hành cũng thế, hỏi Thẩm Nghi Hành, hắn không nghĩ tới.

"Ngày mai tó sẽ qua bên kia xem, các cậu muốn hay không cùng đi."

Khương Hiểu: "Đương nhiên muốn!"

Tôn Dương: "Nhất định."

Tần Hành ừ một tiếng.

"Tớ tra một chút, từ Tấn thành đến bênh viện nhân dân Đông Lăng tốn hai giờ, chúng ta đón xe tới đó."

Tôn Dương: "Cậu xem lúc nài thế?"

Tần Hành liếc hắn một chút, rõ ràng chê hắn lắm miệng.

"Vậy các cậu chuẩn bị một chút."

Tôn Dương hô: "Đêm nay không học thêm à?"

Tần Hành: "Về nhà."

Một ngày vội vàng mà qua, đến ban đêm, Lâm Vu để Thẩm Nghi Hành về trước. Thẩm Nghi Hành đương nhiên sẽ không đi, nhà cô hết thảy đều dựa vào cô chống đỡ, hắn đi, cô ở lại nên làm cái gì? Hắn thuê khách sạn gần đó có hai gian phòng, để bà cũng đi nghỉ ngơi.

Lâm Vu ban đêm tại bệnh viện bồi mẹ. Lâm Sam đem kiềm chế ở trong lòng nói ra, cả người tựa hồ dễ chịu nhiều.

Hơn chín giờ, bà liền đi ngủ.

Lâm Vu mang tai nghe, đại não chậm rãi bình tĩnh trở lại. Không biết vì cái gì, tam căng cứng đột nhiên trở nên rộng mở trong sáng. Mười giờ hơn, y tá lại tới đo nhiệt độ cho bà Lâm.

"Còn học sao? Thật chăm chỉ. Năm mấy rồi?"

"Năm nhất."

Ba người ở giữa phòng bệnh, mặt khác hai bệnh nhân nằm ở giường khác đã ngủ, phòng bệnh có tia sáng lờ mờ. Lâm Vu bưng lấy sách, mượn ánh sáng yếu ớt ôn tập. Chỉ chốc lát sau, cô y tá đi tới, cho cô một hộp sữa bò.

"Xem hết thì đi ngủ sớm một chút."

Miệng Lâm Vu đã khô khốc.

"Cảm ơn" hai chữ này kẹt tại cổ họng của cô. Tại năm mười sáu tuổi trong cuộc đời, mỗi một lần cô ở bệnh viện đều sẽ gặp được dạng quan tâm này, một chút, lại chìm ở đáy lòng người. Người khác là đồng tình với cô cũng là do cô thật đáng thương, thế nhưng là trong lòng của cô vẫn luôn luôn ấm áp.

Lâm Vu rơi vào trầm tư, cô đang mê man về tương lai, giống như xuất hiện tinh tinh chi hỏa, dẫn cô đi lên phía trước.

Ban đêm, Tần Hành từ trường học về đến nhà, không hứng lắm.

Ông Tần đánh giá hắn, "Gặp chuyện gì?"

Tần Hành giương mắt, "Không có việc gì."

Ông Tần cùng bà Tần nhìn nhau, "Nhất Trung cuối tuần ngũ hiệu khánh, ta thu được thư mời, chuẩn bị cùng mẹ con đi."

Tần Hành ngồi thẳng người, "Hai người đi làm cái gì?"

Ông Tần hắng giọng, "Ta là học sinh đã tốt nghiệp nổi tiếng của Nhất Trung. Không thể đi sao?"

Tần Hành hừ một tiếng, "Tùy cha. a

Cn trở về phòng đọc sách."

Ông Tần thở dài, "Bà có phát hiện hay không con trai bà ở tuổi dậy thì càng ngày càng uốn éo."

Bà Tần gật đầu, "Trước mấy ngày tôi cùng Trương lão sư liên lạc, thằng bé ở trường học rất tốt."

Ông Tần trầm tư một lát, "Giống như là thất tình nhỉ."

Bà Tần cười khanh khách, "Làm sao có thể? Ông không biết thôi, lớp bọn trẻ đã sắp xếp tiết mục, vốn là để nó diễn nhân vật nam chính, hiện tại để nó đi diễn bà mối. Xem chừng cái này không ổn lắm."

Ông Tần nhíu nhíu mày, "Hiện tại hài tử thật biết nghĩ."

Bà Tần cười, "Còn không phải bởi vì con của ông mị lực quá lớn, hai đứa con gái vì nó đều muốn diễn nhân vật nữ chính, cuối cùng phải đổi vai."

Ông Tần một mặt kiêu ngạo, "Mị lực giống tôi."

Bà Tần trừng mắt liếc một cái.

Tần Hành đại gia giống như nằm ở trên giường, đảo điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui, soạn một tin.

"Lâm Vu, cậu ổn không?"

Nửa ngày chưa trả lời.

Hắn để điện thoại di động xuống, suy nghĩ nên hay không hỏi Thẩm Nghi Hành.

Thẳng đến mười giờ, điện thoại di động của hắn reo.

"Mẹ tớ không sao, bất quá phải nằm viện ba ngày. Tớ tạm thời không thể trở về trường học."

Tần Hành nhìn tin đó, đột nhiên thở dài một hơi.

"Cảm ơn cậu, Tần Hành."

Trời tối yên tĩnh, Tần Hành nhìn năm chữ này, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi