CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

Hai con mắt của cô đầy nước, đáy mắt không che giấu, cố tự kiềm chế, cùng với Tần Hành ở lâu, cô mới chậm rãi buông thả chính mình, nhưng xưa nay không sẽ biểu hiện ý mình.

Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt của bọn họ đều là đối phương.

Tần Hành nhẹ nhàng hôn vào mi tâm của cô, tay của anh ở trên người cô bồi hồi, rất nhanh cởi áo ngủ

"A Vu, giúp anh --" thanh âm anh khàn khàn đè nén.

Lâm Vu đưa tay chạm đến quần lót của anh, tay của cô có chút lắc một cái, đầu ngón tay đột nhiên đụng phải một đám lửa nóng.

Tần Hành rên khẽ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, "A Vu, em không cần kích động như vậy, nó cũng chào hỏi em rồi."

Bầu không khi thẹn thùng quét sạch sành sanh.

Hai vị đều học Y, lạ gì thân thể người.

Tần Hành nắm lấy tay của cô, mang cô ôm theo thân thể quen thuộc của mình. Xương tay của cô tinh tế, không thích để dài, mỗi móng tay đều cắt gọn sạch sẽ.

Tần Hành ở trên, banh hai chân của cô, ánh mắt sáng rực mà nhìn. Da cô trắng nõn, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, anh vẫn lom dom, yêu thích không buông tay, anh thả nụ hôn từ trên xuống dưới, chậm rãi.

Trên thân hai người đều toát mồ hôi.

Tần Hành đưa vào cô, lại chậm chạp không vào. Anh nuốt yết hầu, "A Vu, sẽ có chút đau nhức."

Cô biết, nhưng vì là anh, cô không sợ. Cô nhìn qua anh, nhẹ nhàng thở phì phò, đối với anh cười lên một cái.

Cô không biết lúc này cô có bao nhiêu đẹp, Tần Hành nghiêng thân hướng phía trước, từng chút từng chút đi vào.

Thật rất đau.

Lâm Vu ôm thật chặt anh.

Tần Hành tay nắm lấy tay của cô, mười ngón đan xen. "A Vu -- anh yêu em -- anh yêu em --" anh một lần lại một lần thì thầm bên tai cô.

Lâm Vu làm sao lại không biết, cô hôn lấy hình xăm trước ngực anh.

Tần Hành cười, tiếng cười mê người, ngực tê tê dại dại, Lâm Vu thật rất yêu hình xăm này.

"A Vu, em còn nhớ lúc cấp ba, em nói cho Khương Hiểu biệt danh của em." Lời của anh từng chữ từng chữ đánh trái tim của cô."Anh đã nghĩ, thật muốn ở bên em."

Bây giờ coi như toại nguyện.

Vận động nhẹ nhàng vui vẻ, đây là lần đầu hai người giao lưu thể xác.

Toàn thân Tần Hành mỗi một cái tế bào đều đang nhảy nhót, "A Vu, anh có được hay không?"

Lâm Vu đầu óc trống rỗng. Tử Uyển từng nói qua, có bạn trai học y sẽ rất hạnh phúc, cô hiện tại rốt cuộc hiểu là phúc gì.

Đây chính là thể chất của nam nữ khác nhau.

Tần Hành vẫn động, sau cùng một giây, anh đột nhiên bỏ ra, hai tay ôm thật chặt cô."Không có bao."

Lâm Vu hiểu, ngẩng đầu hôn khóe miệng của anh.

Tần Hành chậm rãi bình tĩnh trở lại, tay của anh ôm lấy eo của cô, "Đi tắm, anh đi thay ga giường."

Lâm Vu không có khí lực, từ từ nhắm hai mắt, tay đều nhấc không nổi.

"Được rồi!" Tần Hành cười, một mặt thoả mãn. Cầm cái khăn lông bọc lấy cô, anh ôm cô trở về phòng ngủ của mình.

May mắn, ba mẹ ở dưới lầu.

Hai người tắm rửa, Tần Hành thay áo ngủ cho cô. Thấy cô mệt đến nỗi mí mắt đều không mở ra được, anh đau lòng không thôi. Ôm nhau ngủ. Đêm nay cô hẳn là sẽ không mất ngủ

Sáng ngày thứ hai, Tần Hành tỉnh trước. Anh cẩn thận từng li từng tí xuống giường, rón rén mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu.

Mẹ Tần một mặt ôn hòa, "A Vu còn đang ngủ?"

Tần Hành ừ một tiếng, "Tối hôm qua cô ấy ngủ hơi trễ."

Mẹ Tần giương mắt nhìn trên lầu một chút, "Mẹ và cha con một hồi liền đi, canh ở trong nồi. Tí nữa con múc một bát cho Lâm Vu uống."

Tần Hành gật gật đầu.

Bà Tần nhìn thoáng qua ông Tần, "Ông ăn nhanh lên."

Ông Tần đang xem báo, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Còn sớm!"

Bà Tần: "Xe tôi phải sửa, hôm nay đưa tôi đến trong đài."

Ông Tần cảm thấy chẳng hiểu ra sao, trên mặt mang theo dáng tươi cười, "Được, phu nhân."

Tần Hành cười, "Cha mẹ, sáng sớm con không muốn ăn thức ăn cho chó."

Ông Tần: "Con vừa ra đời, liền cản trở thế giới riêng của ba mẹ. Tần Hành, ba không ngại con sớm tu thành chính quả."

Tần Hành hững hờ ăn mì.

Mười phút sau, ba mẹ Tần cùng ra ngoài. Tần Hành múc một chén canh, hương vị này anh ngửi phát đã nghe ra luôn.

Mẹ của anh thật sự cẩn thận.

Tần Hành bưng bát lên tầng.

Lâm Vu còn đang ngủ. Cũng là những ngày gần đây, cảm xúc của cô khẩn trương, ngủ không được ngon lắm. Tần Hành nhẹ nhàng ôm cô, "A Vu, tỉnh đi. Ăn một chút rồi ngủ tiếp!" Anh sợ cô ngủ nhiều, một tí nữa sẽ đau đầu.

Lâm Vu yếu ớt mở mắt ra, biểu lộ mơ mơ màng màng, "Mấy giờ rồi?"

Tần Hành cười cười, "Quá bảy giờ rưỡi."

Lâm Vu xoa xoa con mắt, vừa muốn chống dậy, xương cốt cả người giống như không nghe theo sự điều khiển của cô. Cô ngã vào cái ôm của Tần Hành.

Tần Hành thấy hai gò má cô đỏ ửng, anh lại nghĩ tới biểu cảm tối hôm qua của cô ở dưới người anh, thật là khiến người ta hướng về. Bất quá cân nhắc đến thân thể của cô, anh âm thầm hít một hơi, "Ăn một chút đi." Anh không có để cô đứng dậy, trực tiếp ôm cô đến toilet.

Giúp cô đánh răng, rửa mặt, căn bản không cần cô động thủ.

Lâm Vu đỏ mặt, thanh âm hơi câm, "... Tần Hành, em có thể tự làm."

Tần Hành cười, "Đây là chuyện anh phải làm. A Vu, em không biết anh có bao nhiêu vui vẻ đâu."

Lâm Vu: "..." Quả nhiên. Cô nhìn mình trong kính, làn da tuyết trắng, dưới mắt lờ mờ có thể thấy được màu xanh, đây là do bị giày vò nên ngủ không ngon.

Tâm tình Tần Hành rõ ràng tốt cực kỳ, coi cô như đứa trẻ, như bảo bối vậy.

Lâm Vu chưa từng được cảm thụ qua sự sủng ái này, cô có chút xuất thần.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Tần Hành đem khăn mặt đưa cho cô.

Lâm Vu đối với anh cười một tiếng. Cô đang nghĩ, nếu như ba cô còn sống, khi còn bé, ba nhất định cũng sẽ chăm sóc cô như thế.

Tần Hành cười khẽ, từ phía sau ôm lấy cô, dán bên tai của cô, "Còn đau không?"

Lâm Vu đỏ mặt nhìn anh chằm chằm.

Tần Hành thỏa mãn cực kỳ, "A Vu, anh thật rất vui."

"Anh còn không biết xấu hổ?"

"Được, đi ăn thôi." Anh một mặt cưng chiều.

Lâm Vu vội vàng nhanh chân đi ra, Tần Hành ở sau lưng cô cười lớn, "A Vu, em không cần chứng minh với anh thân thể em đã khôi phục đâu."

Lâm Vu: "..."

Cô uống một ngụm canh nhỏ, vị rất đậm, bổ huyết bổ khí công hiệu này cô cùng anh đều hiểu. Nước canh hẳn là ninh thật lâu, hương vị ngon. Cô ngẩng đầu mà hỏi thăm: "Dì nấu sao?"

Tần Hành á một tiếng, "Rõ ràng tối hôm qua động tĩnh không lớn, cũng không biết làm sao mẹ lại đã nhìn ra."

Lâm Vu: "Tần Hành!"

Tần Hành ủy khuất: "Xem ra sau này chúng ta vẫn nên ở riêng đi."

Lâm Vu không cách nào phản bác.

Tần Hành thấy cô uống cạn sạch canh, cầm khăn tay lau lau khóe miệng của cô. Anh đem cô ôm đến trên đùi của mình, thật sâu hôn.

Lâm Vu: "..."

Qua rất lâu, anh thở dốc nói: "Ăn một lần liền muốn ăn lần thứ hai. A Vu, còn có bốn năm nữa, em xem anh nên sống thế nào đây?" Tay của anh nhẹ nhàng xoa bụng của cô, làm dịu cảm giác ê ẩm.

Này cũng thành lỗi của cô.

Bất quá, khóe miệng Lâm Vu có chút giơ lên, trong lòng như bị mật đường lấp kín.

Hai người trong nhà chờ cho tới trưa, buổi chiều, Tần Hành cùng Lâm Vu đi thăm mẹ Lâm cùng bà.

Mẹ Lâm cùng bà trải qua nhiều như vậy, hai người sớm đã thản nhiên đối mặt trong sinh hoạt ngoài ý muốn này. Mẹ Lâm đem chính phủ tặng giao cho Lâm Vu.

Lâm Vu nói: "Tiền này mẹ cầm đi."

Mẹ Lâm nói ý nghĩ của mình, "Chờ con đi học xong, chúng ta dự định chuyển về Đông Lăng." Người họ Tần đối con gái tốt, bà không thể ở lại đây mãi được. "A Vu, không cần lo cho lắng chúng ta."

"Mẹ! Chờ con tốt nghiệp, con sẽ mua cho hai người một ngôi nhà ở Tấn Thành."

Mẹ Lâm sờ mặt cô, "Được." Ánh mắt của bà lại dừng lại ở vệt tím trên cổ của cô, rất nhanh bà dời mắt.

Tần Hành ở phòng khách giúp bà xoa bóp cổ, "Bà bình thường không thể cúi đầu, về sau con dạy cho bà một động tác, mỗi ngày chỉ cần nhớ tới và làm sẽ rất tốt cho sức khỏe."

"Được rồi." Bà cười, trên mặt nếp may đều nhăn lại."Ta sẽ nghe bác sĩ."

Lâm Vu hỏi: "Bà, vậy sao bà không nghe con?"

Bà: "Tần Hành là bác sĩ thực tập, còn con không phải nhé." Bà lão bắt đầu nghịch ngợm.

Tần Hành cùng Lâm Vu nhìn nhau, không thể nín được cười.

Buổi chiều, hai người rời đi. Mẹ Lâm đột nhiên gọi Tần Hành, "Tần Hành, con qua đây một chút."

Tần Hành liễm liễm thần sắc, "Đi, có chuyện gì không?"

Mẹ Lâm trực tiếp đem sổ hộ khẩu đưa cho anh, "Các con đều đã lớn rồi, chuyện của mình, tự mình làm chủ."

Tần Hành thần sắc trịnh trọng, anh đương nhiên biết mẹ Lâm đem hộ khẩu giao cho anh có bao nhiêu ý nghĩa."Dì yên tâm." Không quá nhiều lời, ba chữ đủ để biểu đạt hết thảy.

Mẹ Lâm cho tới bây giờ đều là tín nhiệm anh, "A Vu, không giống những đứa trẻ hoạt bát khác, nó hay che dấu chính mình, thế nhưng là dì biết n rất thích ngươi."

Tần Hành giơ lên mi tâm, "Con cũng biết."

Mẹ Lâm mỉm cười, "Con đi học đại học năm thứ nhất, mỗi lần về nhà nó đều sẽ lật xem một quyển vở. Có một lần, dì mở ra, quyển vở kia mới, chỉ có tờ thứ nhất viết ba chữ tặng Tần Hành."

Tần Hành trong lòng đột nhiên vui sướng."Dì, cám ơn dì nói cho con những thứ này. A Vu tính cách trầm tĩnh, con đều biết. Nếu như trong nội tâm cô ấy không có con, lúc trước con thổ lộ, cô ấy đã sớm cự tuyệt con."

Mẹ Lâm gật gật đầu.

Ban đêm, ông bà Tần không về nhà ăn cơm, riêng phần mình có bữa tiệc. Tần Hành cảm thấy cha mẹ anh có thể là cố ý. Bất quá anh rất mừng, mấy ngày nữa, hai người trở về trường, rốt cuộc không có cách nào hưởng thụ không gian riêng.

Hai người đi siêu thị.

Tần Hành đem xe đẩy, Lâm Vu đang chọn nguyên liệu nấu ăn. Lấy xong, hai người đi tính tiền.

Mùa hè, siêu thị có nhiều hoạt động hạ giá, khắp nơi đều là người, thế nhưng thế này mới là sinh hoạt. Ạn thích nhìn Lâm Vu nghiêm túc mua thức ăn, phảng phất anh thấy được một số năm sau, cuộc sống sinh hoạt của bọn họ sẽ rất tuyệt vời.

Xếp hàng để tính tiền phía trên có hơn mười người. Hai người lẳng lặng đợi, Tần Hành hững hờ nhìn phía trước.

Lâm Vu thuận ánh mắt của anh nhìn sang, nháy mắt dời đi chỗ khác mặt.

Chờ đến lúc bọn họ, Tần Hành đưa tay lấy một hộp bên kệ, cầm hai hộp bcs, động tác tự nhiên ưu mỹ.

Lâm Vu yên lặng oán thầm, đối với chuyện này, lòng của đàn ông so với đàn bà thản nhiên hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi