CHÀO ANH, THỔ HÀO!

Sau khi đốt điếu thuốc thứ sáu, Tô Khả phát hiện lầu hai vẫn một mảnh tĩnh lặng, yên tĩnh làm cho anh nóng vội.

anh hít một hơi khói, vừa phun khói mù, vừa ấn tắt thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, chạy ra ga ra định lên lầu.

Tô Khả vừa từ trong nhà để xe đi ra, liền nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ vén mành cửa lầu hai đi ra, lập tức cũng có chút sững sờ, ngửa đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ mỉm cười với anh, nhẹ nhàng xuống lầu.

Vừa tới trước mặt Tô Khả, cô liền nghe thấy được mùi thuốc lá nồng nặc trên người Tô Khả, liền lấy tay phẩy phẩy ở chóp mũi, cau mày nói: "Tô Khả, anh rốt cuộc đã hút bao nhiêu điếu thuốc? Sắp hun chết người rồi!"

Tô Khả tim đập nhanh hơn, duỗi tay nắm chặt eo cô: "Kỳ Kỳ ——" bởi vì vẻ mặt Trương Kỳ Kỳ nhẹ nhõm, lòng của anh bắt đầu nhảy nhót hoan hô.

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt trở nên cô đơn, giọng nói có chút trầm thấp muốn nói lại thôi: "Tô Khả... em..."

Trái tim vừa mới vui mừng nhảy nhót của Tô Khả lập tức trầm xuống, giống như bị ngâm trong nước sâu, đau giống như kim đâm, nụ cười trên mặt chưa kịp nở liền bị bóp chết: "Kỳ Kỳ, anh đi nói với mẹ!"

Thấy tô Tô Khả khẩn trương như vậy, trong lòng Trương Kỳ Kỳ lập tức mừng rỡ, hai tay bóp gò má cứng ngắc của Tô Khả: "Ha ha! Lừa gạt anh thôi!"

Tô Khả: "..."

"Mẹ anh cho phép anh qua lại với em rồi, " Trương Kỳ Kỳ vẻ mặt nhẹ nhõm, trong mắt to ngập nước tràn đầy vui vẻ, "Nhưng dì nói để cho chúng ta qua lại một đoạn thời gian nữa đi, chuyện hôn lễ sang năm hãy tính."

Tô Khả: "... Em làm sao thuyết phục của mẹ anh?" Nhìn không ra Kỳ Kỳ còn có tài ănnói tốt như vậy a!

Trương Kỳ Kỳ dựng thẳng lên một ngón tay ngăn ở bờ môi phía trước, vẻ mặt nghịch ngợm: "Bí mật!"

Tô Khả cũng không nói chuyện, đôi mắt mang theo vui vẻ lẳng lặng nhìn cô, chờ Trương Kỳ Kỳ nói thật. Với tư cách người làm ăn, anh thích hết thảy đều làm từng bước không có gì bất ngờ xảy ra, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ luôn có thể tạo ra các loại ngoài ý muốn và vui mừng, khiến cho cuộc sống của anh tràn ngập gợn sóng, thế nhưng anh rất là thích.

Trương Kỳ Kỳ dương dương đắc ý nói: "anh tiễn em về nhà đi!"

Tô Khả ôn nhu nói: "Được." Nhưng ngắn ngủn vài phút, anh liền trải qua nhân sinh ngọt bùi cay đắng và Xuân Hạ Thu Đông, hôm nay trong lòng như gió xuân ấm áp hợp lòng người sắp hòa tan cả người anh, hận không thể như khi còn bé giống như ăn kẹo que ăn Trương Kỳ Kỳ từng miếng từng miếng thịt.

anh ôm eo Trương Kỳ Kỳ, cúi đầu hôn một cái trên môi Trương Kỳ Kỳ, nói giọng khàn khàn: "anh đưa em về." anh đương nhiên muốn giữ Trương Kỳ Kỳ lại, nhưng cũng biếtkhông thể kích thích mẹ mình quá độ.

Bầu trời đêm treo một vòng trăng tròn màu trắng bạc, vung vẩy ánh sáng giá lạnh đều đều xuống nhân gian.

trên đường đi về nhà Trương Kỳ Kỳ thân mật dựa sát vào Tô Khả, nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn cười cũng không có ngừng qua, dáng vẻ cho thấy là cực kỳ vui vẻ.

Tô Khả nhìn cô vui vẻ như thế, liền liếc nhìn cô, nhìn đến mức mở cờ trong bụng gió xuân nhộn nhạo.

Mắt Trương Kỳ Kỳ thật to, đuôi mắt có chút hếch lên, không có mang kính áp tròng, thế nhưng tròng mắt vừa đen vừa to, cho dù không hài lòng, nhìn cũng giống như làđang làm nũng, lại càng không cần phải nói bộ dạng lúc cô vui vẻ.

Lúc này Tô Khả chỉ là nhìn ánh mắt của cô, đã cảm thấy đủ hài lòng, cảm giác mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới.

anh lại thử hỏi một lần, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn không chịu nói.

Đến cửa tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đương nhiên muốn tiếp tục đi vào cùng Trương Kỳ Kỳ, lại bị Trương Kỳ Kỳ đẩy đi ra.

Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả đưa cô vào trong nhà, lại muốn ngồi xuống uống trà, nóikhông chừng lại nổi lên cái gì xấu xa không được không đi, như vậy còn không phải chọc ba ba cô giận chết?

Tô Khả không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn Trương Kỳ Kỳ, tay cũng ôm eo Trương Kỳ Kỳ không chịu buông ra.

Ánh mắt của anh đen láy thanh tịnh như nước, đường cong đôi mắt cũng nhìn rất đẹp, nhìn qua giống như vẽ viền mắt —— Tô Khả đẹp như vậy làm cho lòng Trương Kỳ Kỳ có chút ít mềm nhũn, cô suy nghĩ một chút, hứa hẹn nói: "Nếu không, trưa mai em làm món gì ngon ngon đưa qua cho anh?"

Tô Khả suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhẹ gật đầu: "Giữa trưa anh ở công ty chờ em." trải qua khoảng thời gian đàm phán giữa luật sư hai bên, buổi sáng ngày mai ba mẹanh chính thức tiến hành thủ tục li hôn, Tô Khả tính toán thời gian một chút, cảm thấy mình trước mười hai giờ mới có thể về công ty.

Trương Kỳ Kỳ vừa muốn gõ cửa chống trộm mới lắp trong nhà, cửa chống trộm liền mở ra, mẹ Kỳ Kỳ dương dương đắc ý cười nói: "Kỳ Kỳ, con đoán ai gọi điện thoại cho mẹ?"

"Ai vậy?" Trương Kỳ Kỳ lách vào, đứng ở chỗ cửa trước bắt đầu đổi giày.

Mẹ Kỳ Kỳ "Ha ha ha ha ha ha" liền cười ba tiếng: "Là bác gái cả đó!"

Bà nhận áo lông Kỳ Kỳ cởi ra, thì thầm nói: "Bác gái cả hỏi mẹ có biết quan hệ giữa con và Tô Khả hay không, còn hỏi mẹ Tô Khả có phải rất nghiêm túc với con haykhông. Mẹ chính là không nói cho bà ấy nghe!"

Trương Kỳ Kỳ liếc mẹ của mình, không có nhiều lời.

Mẹ Kỳ Kỳ lại nói: "Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật bác cả, giữa trưa nhà bọn họ mời khách ở Kim Phong lâu, bác mời chúng ta đi nữa!" hai vợ chồng Trương Thuận Đông nếu mời khách ở nhà hàng sang trọng như Kim Phong lâu, bình thường sẽ không mời nhà cô, bởi vì chê cả nhà cô không cùng cấp bậc.

Hôm nay có thể nhận được lời mời của hai vợ chồng Trương Thuận Đông, sao khôngkhiến mẹ cô vui vẻ cho được?

Trương Kỳ Kỳ vừa đi toilet, vừa nói: "Tô Khả bảo con trưa mai nấu cơm cho anh ấy, con không đi được."

Mẹ Kỳ Kỳ: "... Vậy mẹ và ba con đi cũng được!"

Bà vui vẻ đi theo Trương Kỳ Kỳ đi vào toilet: "Kỳ Kỳ nè, nếu như bọn họ hỏi chuyện của con và Tô Khả, mẹ trả lời thế nào đây?"

Trương Kỳ Kỳ nặn chút nước rửa tay bôi lên trên tay, thuận miệng nói: "Mẹ liền nóichuyện con cái mẹ cũng không biết không được sao."

cô rửa hết bọt trên tay, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, vội nhìn mẹ: "Mẹ, con cảm thấy vạn nhất có người nói lời khó nghe... Mẹ và ba đừng nên đi!" Dù sao dựa theo bối phận Tô Khả là chú họ của Hàn Nhã Kỳ, vạn nhất thân thích bên kia nói lời khó nghe,cô sợ ba mẹ mình chịu không được.

Mẹ Kỳ Kỳ cười nói: "Sợ cái gì! Con và Tô Khả thanh mai trúc mã trước, Hàn Nhã Kỳ và Trương Băng Băng kết hôn sau, cũng không phải lỗi của con và Tô Khả!"

Trương Kỳ Kỳ thấy vòi nước xả ra nước nóng rồi, liền định rửa mặt. cô vừa vẫy nước vừa nói: "M, ba con đâu rồi?"

"Ba convà đồng nghiệp đi ra ngoài uống rượu, không biết chừng nào mới về nữa!" Mẹ Kỳ Kỳ vừa nói chuyện vừa đi ra.

Thấy mẹ đi ra, Trương Kỳ Kỳ lâm vào trầm tư -- xem ra mỗi người đều là đứng ở góc độ có lợi đối với chính mình mà cân nhắc vấn đề a!

cô nhớ tới lời hứa hẹn của mình với mẹ Tô Khả, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Nhưng loại phiền muộn này cũng không có kéo dài, bởi vì Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền thành công tiến hành an ủi bản thân: mình đã chiếm được Tô Khả rồi, làm chút ít hi sinh thì thế nào? Hơn nữa, điều kiện mẹ Tô Khả nói đối với Tô Khả mà nói hoàn toànkhông phải là chuyện xấu mà!

Sau khi Trương Kỳ Kỳ tự khuyên nhủ bản thân, liền đắp mặt nạ, cầm quyển trộm mộ bút ký từ trong tiệm nằm ở trên giường xem.

Chưa đi được bao xa Tô Khả liền nhận được điện thoại của Lâm Lỗi -- "Tô tổng, trà dưỡng tâm an thần mua được rồi, ta hiện tại sắp đến Cẩm Tú viên rồi!"

Tô Khả thuận miệng nói: "Cậu ở cửa ra vào Cẩm Tú viên chờ tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả ngẩng đầu nhìn thoáng qua ven đường, phát hiện chiếc xe thương vụ của Kim Giai Lương liên tục đi theo mình, liền càng thêm yên tâm -- cuộc sống mỗi ngày cần người bảo vệ như vậy kéo dài không được bao lâu nữa!

Ngày hôm sau, cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đi làm, Trương Kỳ Kỳ ở nhà một mình cầm quyển trộm mộ bút ký tiếp tục xem -- chuyệntrongtiệm đã bận rộn không sai biệt lắm, chờ trong tiệm lắp đặt thiết bị xong sẽ dành vài ngày để chuẩn bị chuyện khai trương ngay dịp Nguyên Đán, cho nên cô trước sẽ có vài ngày rảnh.

Nghĩ đến cha mẹ Tô Khả đang lo thủ tục li hôn, Trương Kỳ Kỳ cũng có chút đứng ngồikhông yên. cô cảm thấy thái độ của Tô Khả đối với chuyện ba mẹ ly hôn giống như có chút kỳ quái.

Tô Khả tuy rằng một câu cũng không nhiều lời, nhưng cô bằng trực giác cảm giác được Tô Khả đang kích động đợi ba mẹ anh hoàn toàn ly hôn!

Như vậy cũng quá kì quái!

Bởi vì trong lòng có nghi vấn, cho nên trong lòng Trương Kỳ Kỳ hoang mang rối loạn, sách cũng xem không nổi nữa. cô dứt khoát cầm điện thoại di động, ấn mở Microblogging đã thật lâu không có truy cập.

Trương Kỳ Kỳ nhận được hơn chín mươi tin nhắn, ngoại trừ mấy cái tin tức thời sự Tân Lãng tỉnh H gửi cho cô, còn lại đều là Lý Thụy gửi.

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nhấn nút thoát, rồi lại lần nữa đăng nhập vào Microblogging, một lần nữa chú ý Tân Lãng tỉnh H và người trước kia theo dõi Microblogging.

Trước kia nhớ tới Lý Thụy, trái tim của cô cũng có chút đau đớn mơ hồ.

Thế nhưng thời gian mấy tháng, hiện tại cô nhìn thấy pm của Lý Thụy, chỉ cảm thấy tâm lặng như nước không có gợn sóng.

Bởi vì cô đã có Tô Khả a!

Nghĩ đến Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ bởi vì lo lắng mà trái tim xao động liền tạo nên từng cơn sóng gợn, khóe miệng không tự chủ được vểnh lên.

Sau khi rời khỏi Microblogging, Trương Kỳ Kỳ gẩy gẩy số điện thoại, xem đi xem lại, nhưng từ đầu đến cuối không có thông được số điện thoại Tô Khả -- Tô Khả bây giờ nhất định bề bộn nhiều việc, cô cần gì quấy rầy anh?

Tô Khả hiện tại thật sự bề bộn nhiều việc.

anh nghiêm túc đốc thúc ba mẹ làm xong thủ tục li hôn, dường như so với hai bên ly hôn Tô Thuận Phú và Hoàng Nhã Quyên còn muốn bận rộn hơn ba phần.

Dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Lỗi đem các loại công văn đã sắp xếp xong, đợi hết thảy đầy đủ, Tô Khả ngăn mẹ mình ở phía sau, nhẹ gật đầu với Tô Thuận Phú: "Tô tiên sinh, sau này ông phải bảo trọng."

Tô Thuận Phú ánh mắt phức tạp nhìn Tô Khả, thở dài, nói: "Tô Khả, ba tuy rằng ly hôn với mẹ con, nhưng ba vẫn còn là ba của con!"

trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả hiện lên một nụ cười xấu hổ, anh nhìn cha ruột của mình, phảng phất như nhìn một kẻ hấp hối sắp chết: "Tô tiên sinh, cha tôi đã chết.

Tô Thuận Phú bị anh chóc tức đỏ cả mặt, dùng tay chỉ vào Tô Khả: "Mày... cái thằng mất dạy này!"

Người anh thoáng dao động, hai người đi theo anh vội vàng tiến lên đỡ anh: "ông chủ!"

Ở vòng vây của đám người Lâm Lỗi, Tô Khả cũng không quay đầu lại đỡ mẹ đi xuống lầu.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình ở trên xe, mẹ Tô Khả lo lắng nhìn con trai bên cạnh, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Bà vốn rất thương tâm, nhưng khi nhìn đến Tô Khả cái dạng này, bà lại bắt đầu lo lắng.

Đối với tính tình cương liệt trong mắt không chịu chứa một hạt cát của Tô Khả, bà thậtsự có chút bất đắc dĩ.

Tô Khả trên mặt không có có một tí biểu lộ, đôi mắt đen tĩnh mịch khó dò.

Sau khi đợi Kim Giai Lương lái xe vào dòng xe cộ, Tô Khả mở miệng dặn dò Lâm Lỗi ngồi ghế cạnh tài xế: "Gọi điện thoại cho Trịnh Vũ Thành, bảo anh ta dựa theo kế hoạch làm việc."

Lâm Lỗi đáp "Vâng"", cầm điện thoại di động lên bắt đầu quay số điện thoại.

Tô Khả tự mình gửi tin nhắn cho Tôn Thừa Tông ngồi ở xe phía sau: "Phát Video ra ngoài."

Ba giây sau, điện thoại di động của anh vang lên một cái, Tôn Thừa Tông gửi lại ba chữ -- "đã phát rồi".

Xong hết những thứ này, Tô Khả thích ý tựa vào trên ghế dựa mềm mại, rút ra mộtđiếu thuốc nhìn mẹ, ý là hỏi bà có thể hút thuốc trong xe hay không -- bởi vì chờ mong chuyện sắp xảy ra kế tiếp, tim anh đập bịch bịch, như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, chỉ có hút thuốc mới có thể làm cho anh ổn định lại.

Ly hôn với người chồng kết hôn gần ba mươi năm, mẹ Tô Khả cảm giác mình có lẽ rất buồn, thế nhưng sự khác thường của Tô Khả làm bà lo lắng gần chết, bà cảm thấy con trai vừa rồi có hơi dọa người, không biết anh đang làm cái gì.

Bởi vì lo lắng, chút tự thương tự cảm này cũng không trông thấy tăm hơi, chỉ lo chú ý Tô Khả.

Thấy Tô Khả muốn hút thuốc lá, mẹ Tô Khả cảm thấy anhnhư vậy mới bình thường, liền nói: "Hút đi hút đi! Mẹ xem con còn có thể hút bao lâu!"

Tô Khả liền lấy bật lửa của Lâm Lỗi đốt thuốc, hít một hơi, ngậm cuốn điếu thuốc nhìn mẹ: "Mẹ, có ý tứ gì?"

Mẹ Tô Khả liếc anh một cái: "Hừ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi