CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Cậu bé trông cũng ra dáng, nhưng sắc mặt trắng bệch, mái tóc ướt nhẹp đang nhỏ nước như vừa tắm xong chưa kịp lau khô. Tóc mái của cậu khá dài, dính sát vào mặt, che cả mắt và lông mày, Dung Phỉ nhìn mà thấy ngứa thay cho cặp mắt kia.

Bé trai đi thẳng tới trước mặt Dung Phỉ mới ngừng lại, nhìn cô chằm chằm.

Dung Phỉ bị cậu ta nhìn tới hoảng loạn, đặc biệt là khi khuôn mặt cậu ta trắng bệch, khiến cô bất giác thấy lạnh sống lưng. Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắc, bốn bề vắng lặng, đột nhiên xuất hiện một người, diện mạo còn kỳ quái như thế, cộng thêm những chuyện quỉ quái cô gặp phải mấy ngày nay, quả thật là không cách nào nghĩ theo hướng tốt được.

“Chị là Dung Phỉ đúng không?” Bé trai nhìn chằm chằm Dung Phỉ hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói lí nhí: “Khuya thế này rồi mà còn ở ngoài đường, không phải lại lạc đường nữa đấy chứ?”

“Em biết chị?” Dung Phỉ thấy cách nói chuyện có hơi chút ngại ngùng của cậu bé, thoáng yên lòng, nhưng ngay lập tức lại thấy bồn chồn, cô không hề quen biết thằng nhóc này?

“Dạ” Bé trai nói: “Kho hàng nhà chị thuê trước kia nằm ngay gần nhà em, thỉnh thoảng em có thấy chị.”

Kho hàng trước kia?

Dung Phỉ nghĩ ngợi, cái kho hiện giờ nhà cô thuê nằm ở phố Diện Phòng, trước kia, hẳn là căn phòng ngay trên cửa hàng nhà bác Trương ở đầu cầu, gần đó, có tiệm rửa xe, có tiệm sửa chữa đồ điện, còn có cả quán ăn, không thể nhớ được là nhà nào.

“Sao em biết chị bị lạc đường?” Dù cậu bé nói thế nhưng Dung Phỉ thấy nếu chỉ thỉnh thoảng thấy mình mà đã biết mình bị bệnh mù đường thì có hơi khó tin.

“Cả cái trấn này có ai không biết chị bị mù đường?” Trong mắt cậu bé thoáng lộ nét không vui, nhưng tốc độ nói chuyện vẫn chậm rãi: “Được rồi, đừng vẽ vời nữa, đứng lên đi, em dẫn chị về nhà.”

Bị bé trai nói như thế, Dung Phỉ bỗng thấy xấu hổ, cô quên mất bệnh mù đường của mình đã nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, gãi đầu đứng lên: “À, chị không thể về nhà, em biết căn tứ hợp viện bỏ hoang ở phố Du Phường không? Phiền em dẫn chị đến đó là được.”

Cậu bé hơi ngẩn ra: “Được, chị đi theo em” rồi xoay người đi về phía trước.

“Cám ơn.” Dung Phỉ nhặt bài vị của Thẩm Khiêm lên ôm vào lòng, đuổi theo bước chân của cậu bé: “Ủa, nhà em bán cái gì?”

“Tiệm cơm.” Cậu bé khựng lại một chút.

“À” Dung Phỉ cười cười: “Ở chân cầu có tới mấy tiệm cơm, cạnh tranh hơi dữ, ngoại trừ một tiệm, những tiệm khác đều chỉ gượng được mấy tháng là đổi chù.”

“Bây giờ buôn bán khó khăn lám.” Cậu bé gật đầu.

“Đúng đó, hiện giờ bán cái gì cũng khó.” Dung Phỉ nói xong thì nghiêng đầu nhìn cậu bé một cái, cô phát hiện mặt của cậu bé này lúc nào cũng lạnh như băng, không có tí cảm xúc, đáng lẽ phải là một người lạnh nhạt mới đúng, không ngờ lại nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế: “Em tên gì thế? Trước kia hình như chị chưa từng gặp em?”

“Tiết Khải.” Cậu bé lạnh nhạt đáp lại hai chữ.

Nụ cười của Dung Phỉ bị giọng điệu thờ ơ của cậu bé làm cho cứng lại, nhưng vẫn cố tìm đề tài để hâm nóng bầu không khí: “Tiết Khải, trễ thế rồi sao em còn ở ngoài đường thế? Em nhã nhặn lịch sự thế này, đâu giống mấy đứa nhóc hay đi net xuyên đêm đâu?”

Tiết Khải hơi liếc cô một cái: “Không phải chị cũng đang ở ngoài đường sao?”

“Chị hả…” Dung Phỉ bất giác nhìn bài vị trong lòng: “Chị có việc nên phải thế.” Trong lòng lại nghĩ, bài vị to như thế, cậu nhóc này là không thấy thiệt hay cố ý không thấy vậy?

“Em cũng có việc.”

Lại một câu trả lời đầy lạnh nhạt, Dung Phỉ nháy mắt bị đông lạnh trong gió. Cô chỉ muốn tìm chủ đề tán dóc cho đỡ sợ, ai dè mặt nóng dán mông lạnh, ngọn lửa yếu ớt của cô vừa đốt lên đã bị khí lạnh của cậu ta dập tắt.

Hai người không nói gì nữa, lặng lẽ đi cạnh nhau.

Trời bỗng nhiên đổ mưa, Dung Phỉ lo bài vị sẽ bị ướt, vội giơ tay che chắn. Nhưng, ngay khi cô cúi đầu che bài vị, mắt lơ đãng nhìn thoáng qua bên cạnh, bỗng hoảng hồn, hít một ngụm khí lạnh.

Trời chỉ mưa lất phất, nhưng mỗi bước chân của Tiết Khải đều để lại dấu nước, vạt áo và ống quần của cậu ta cũng không ngừng nhỏ nước. Mỗi bước đi, đôi giày thể thao kia lại in xuống đường những dấu chân đục ngầu.

Nhìn mặt cậu ta lần nữa, Dung Phỉ thiếu chút xụi lơ. Khuôn mặt sưng phù, trắng bệch, mắt, mũi, miệng vài tai đều đang chảy máu, giòi bọ ngoe nguẩy trên mấy khối thịt lồi lõm, chỗ khóe miệng đang chảy máu còn trượt ra một con cá nhỏ chừng ngón út, giãy đành đạch, tóc dính đầy rong rêu, nước nhỏ xuống thành hàng chứ không chỉ vài giọt như lúc nãy.

Đây mà là người gì chứ? Rõ ràng là một con quỷ!

Mặt Dung Phỉ trắng bệch, mồ hôi lạnh tuông ra như suối, cố gắng dời tầm mắt. Vì không để đối phương nhận ra sự khác thường của mình, cô chỉ có thể bấu chặt bài vị, che đi hai cánh tay đang run rẩy.

Cô bước từng bước cứng ngắc, cắn chặt hàm răng đang va vào nhau lập cập, hít sâu một hơi, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh.

“Sao chị không nói gì thế?” Giọng nói lành lạnh lẫn chút thẹn thùng lúc trước đột nhiên trở nên kinh khủng.

Dung Phỉ mấp máy môi, dù cố giấu vẻ sợ hãi thì vẫn không cách nào thoải mái trò chuyện với cậu ta như lúc nãy được. Cô vắt óc nghĩ cách thoát thân, nhưng đầu óc đang bị nỗi sợ chiếm đóng, không nghĩ ra được gì cả.

“Chị nhìn ra rồi à.” Tiết Khải bỗng nhiên đứng lại, đôi mắt nhỏ máu nhìn chằm chằm khuôn mặt tái mét của Dung Phỉ, cười dữ tợn.

Không được! Không thể tiếp tục đi theo nó được!

Dung Phỉ lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng không kịp. Suy nghĩ và hành động như bị tách thành hai nửa, đầu la hét muốn chạy nhưng chân vẫn ghì chặt trên đất, không nhấc nỗi một bước.

Cùng lúc đó, cô kinh hoàng phát hiện dưới chân mình lúc này không còn là mặt đường xi-măng bằng phẳng mà nước đã ngập tới gối! Khắp nơi đều là nước, con quỷ đó đang cố lôi cô xuống một chỗ nước sâu.

Không, tôi không muốn chết!

Càng tiến gần đến cái chết, Dung Phỉ càng hoảng loạn.

Lúc bị con quỷ nắm chân kéo sâu xuống đáy nước, đỉnh đầu dần bị nước sông lạnh lẽo nhấn chìm, đầu óc Dung Phỉ rỗng tuếch, thứ còn sót lại chỉ là gương mặt tươi cười đầy dịu dàng của Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm, cứu tôi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi