CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Dung Phỉ mở mắt, bắt gặp ánh mắt mang cười của Thẩm Khiêm, hết chớp mắt lại chớp mắt, vừa hoang mang vừa mờ mịt.

“Tỉnh chưa?” Anh chạm nhẹ vào chóp mũi Dung Phỉ, hơi bất ngờ với vẻ mặt mờ mịt của cô.

“Thẩm Khiêm.” Tròng mắt đảo một vòng, cuối cùng Dung Phỉ cũng hoàn hồn: “Hình như tôi mơ thấy anh.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Khiêm hơi hạ, nói giọng ôn hòa: “Mơ thấy chuyện gì về anh?”

Dung Phỉ cũng đang tự hỏi, cô chỉ nhớ mang máng mình mơ thấy Thẩm Khiêm, nhưng cụ thể thế nào thì không cách nào nhớ nỗi.

“Sao thế?” Chờ cả buổi không nhận được câu trả lời của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm cười hỏi.

“Hình như là mơ thấy anh, nhưng chuyện khác… không nhớ.” Dung Phỉ chun mũi: “Haizz, chắc chẳn tôi đã trở mình lúc ngủ, ngươi xưa nói, nằm mơ mà trở mình thì lúc tỉnh sẽ quên hết.”

“Ừ, đúng là có cách nói này.” Thẩm Khiêm phối hợp gật đầu: “Được rồi, đừng băn khoăn chuyện mơ hay không mơ nữa, trời sáng rồi, mau rời giường thôi, em nói muốn về nhà phụ tiệm mà?”

Được Thẩm Khiêm nhắc nhở, Dung Phỉ mới nhớ tới chuyện này, vội nhìn ‘cửa sổ’ trên mái nhà, không thể nào, màu này ít nhất cũng phải tám chín giờ.

“Ối, trễ vậy rồi à, sao anh không gọi tôi sớm một chút?” Chút mơ màng còn sót lại đã hoàn toàn bị đánh bay, Dung Phỉ vội nhảy xuống giường, sau đó trừng mắt nhìn bộ đồ ngủ của mình: “Ách… Thẩm Khiêm, hôm qua chúng ta chỉ xách mỗi hộp trứng vịt kho về, quên đem theo hai bộ đồ ngủ để thay rồi.”

“Có anh ở đây, còn cần phải đem sao?” Thẩm Khiêm cười nhíu mày, đang nói chuyện, anh huơ tay, một chồng quần áo được xếp ngay ngắn chỉnh tề nằm gọn trong tay anh, đầy đủ mọi thứ từ trong ra ngoài: “Có cần ông xã hầu hạ em thay quần áo không?”

“Không cần!” Dung Phỉ đã miễn dịch với chiêu thức cách không lấy vật này, nhưng hai bên tai lại bị Thẩm Khiêm ghẹo cho đỏ lên, tức giận giật lấy quần áo của mình: “Anh xoay người lại đi, tôi phải thay quần áo.”

Thẩm Khiêm nghe lời xoay người, miệng vẫn không buông tha: “Định bịt tay trộm chuông sao? Thật là ngây thơ, dù nhắm mắt lại anh vẫn có thể miêu tả toàn bộ hình dáng cơ thể em, làn da trắng mịn trơn láng, trên ngực trái có một nốt ruồi son, cái rốn tròn tròn thật đáng yêu…”

“Anh bỉ ổi!” Dung Phỉ đang cởi quần áo, bị anh ta nói đến mức thẹn quá thành giận, xoay người cầm gối ném anh.

“Bịch” Gối xuyên thẳng qua người Thẩm Khiêm, rơi xuống đất.

Dung Phỉ trợn mắt, há hốc mồm, đứng hình mất một giây.

Còn chưa kịp đợi cô phản ứng, Thẩm Khiêm đã xoay người đẩy ngã cô xuống giường, đặt dưới thân, dáng vẻ sắp giở trò.

“Này này này, anh làm gì đó?” Dung Phỉ trở tay không kịp, bị dáng vẻ háo sắc của Thẩm Khiêm dọa cho xanh mặt, tay giãy chân đạp, gào khóc inh ỏi.

“Còn giả bộ với anh sao?” Thẩm Khiêm cố ý cọ nhẹ ngón tay vào cằm dưới của Dung Phỉ: “Em cố ý cởi quần áo, nói mấy lời mang tính ám chỉ với ông xã, lại còn làm nũng ném gối đầu, không phải đang oán giận tối qua ông xã không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với em sao? Haha… đừng nôn nóng, ông xã sẽ yêu thương em thật nhiều.”

Dung Phỉ chớp mắt đầy mờ mịt, nhưng Thẩm Khiêm không hề cho cô cơ hội suy nghĩ đã cúi đầu hôn lên môi cô, chẳng mấy chốc đã khiến cả người cô rơi vào trạng thái lơ mơ.

Ngoài phòng ánh nắng ngập tràn, trong phòng xuân về hoa nở, thực hợp với câu: Cảnh xuân đẹp vô ngần!

Có thể tự hiểu, cái giường đã đánh tan hoàn toàn dự định về nhà phụ mẹ trông tiệm của Dung Phỉ.

Lúc Dung Phỉ lếch hai cái chân mềm nhũn về lại nhà họ Dung đã là buổi chiều.

“Phỉ Phỉ, sao đến giờ con mới về?” Mẹ Dung lo lắng khi thấy con mình về trễ, sợ cô bị bệnh.

“Tại lạ giường nên con ngủ không quen, đến gần sáng mới ngủ được, lỡ ngủ quên mất.” Dung Phỉ cúi đầu nói dối, xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp cháy.

“Vậy sao mặt con lại đỏ như thế? Sốt hả?” Mẹ Dung vừa nói vừa giơ tay sờ trán Dung Phỉ: “Không nóng?”

“Ôi mẹ ơi, sắc mặt của con tốt lắm mà.” Dung Phỉ chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất.

“Bị mất ngủ sao có thể có sắc mặt tốt được?” Mẹ Dung liếc cô một cái: “Có lẽ đây là dấu hiệu sắp bị cảm đó, trong nhà có thuốc cảm, con mau uống đi.”

“Dạ.” Dung Phỉ gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Nguyệt đâu?”

“Đi giao hàng rồi.” Mẹ Dung nói: “Hôm nay có một khách hàng lớn, bán được một lúc ba bộ bàn ghế, hàng nhiều, định để con đi chung với Tiểu Nguyệt nhưng mãi chẳng thấy con về. Đúng rồi, trong bếp có cơm nóng, con ăn trước đi rồi theo thợ giao hàng, ở trấn Hồi Long, hàng cũng ít, chỉ có bộ sô pha gỗ thôi.”

“Bên trấn Hồi Long lại mua đồ ở chỗ chúng ta, ăn no rửng mỡ sao?” Dung Phỉ mỉm cười.

“Xa thơm gần thối.” Mẹ Dung cầm chổi lông gà quét bụi cho hàng hóa: “Hơn nữa, trấn Hồi Long nhỏ, chỉ có hai con phố, sao so được với chúng ta. Cả trấn đó chỉ có mỗi hai tiệm bán đồ nội thất, đồ thì ít, giá lại cao, người ta cũng đâu có ngốc.”

Dung Phỉ cười cười, không nói nữa, đi thẳng vào nhà ăn cơm. Giữa trưa bị tên sắc quỷ Thẩm Khiêm kia kéo đi ‘vận động thể lực’, chỉ ăn được mỗi hai quả trứng, đi mấy con phố đã đói đến mức bụng dán vào lưng.

Vừa vào phòng khách, thấy ba Dung đang ngồi xem TV, Dung Phỉ hớn hở chạy qua: “Ba, hôm nay sắc mặt tốt nhỉ?”

“Chút bệnh vặt thôi mà, khỏe lại lâu rồi, đến bác sĩ còn nói ba không sao, vậy mà mẹ con cứ nhất quyết ép ba phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.” Giọng điệu trầm trầm, hẳn ông đã nghẹn đến tức luôn rồi.

Dung Phỉ vội dỗ: “Ôi, mẹ chỉ là lo lắng cho ba thôi mà.”

“Đi đi đi…” Ba Dung xua Dung Phỉ đi như ruồi bọ: “Sao đến giờ mới về?”

“Ngủ quên, ha ha…” Dung Phỉ míp mắt cười, trực tiếp giả ngu.

Sắc mặt ba Dung nghiêm túc nhưng giọng khá ôn hòa: “Mẹ con có chừa cơm nóng trong nồi, mau ăn đi.”

“Dạ” Dung Phỉ cũng không huyên thuyên nữa, xoay người đi vào bếp.

Ở trong bếp giải quyết cơm trưa một cách qua loa xong, Dung Phỉ ra ngoài. Mẹ Dung vừa cùng nhân viên giao hàng trong tiệm chuyển hàng lên xe, lúc này đang cố sức ràng chặt.

Cô nhìn thoáng qua buồng lái, thấy vị tài xế trung niên đang ngồi thảnh thơi trong đó, Dung Phỉ bĩu môi. Cô tự hỏi sao hàng hóa nặng như vậy mà mẹ Dung phải loay hoay ràng một mình, ra là tài xế lười biếng, mà còn là một người lạ mặt, không phải chú Liêu hay giao hàng cho tiệm. Nhưng dù hôm nay chú Liêu bận việc thi vẫn còn nhiều người quen khác mà, sao mẹ già lại tìm một người như thế tới giúp?

“Phỉ Phỉ, biên lai nằm trên bàn máy tính, tờ đầu tiên, con đi lấy đi, ứng trước một trăm, còn thiếu hai ngàn hai.” Dung Phỉ còn đang oán thầm, mẹ Dung ở trên xe nói vọng ra: “Chú Liêu đi vệ sinh rồi, mẹ có nhờ chú Trương đi theo nữa, lát nữa hai người họ khiêng đồ xuống, con chỉ cần thu tiền là được. Nhớ theo sát hai người họ, đừng để lạc đường.”

Chú Liêu?

Dung Phỉ giật mình thon thót, để ý mới thấy đây là xe của chú Liêu mà! Cô nhìn lại buồng lái, trên lưng ghế chỉ vắt áo khoác của chú Liêu, không hề có ai.

Dung Phỉ dụi mắt, nhìn lại lần nữa, vẫn không có ai.

Ủa? Chẳng lẽ vừa nãy mình hoa mắt, nhìn quần áo thành người?

“Đang nói chuyện với con đó, có nghe hay không?” Chờ nửa ngày không thấy Dung Phỉ đáp lại, mẹ Dung gân cổ quát.

“Nghe rồi.” Dung Phỉ liếc buồng lái thêm lần nữa rồi xoay người đi lấy biên lai trên bàn máy tính.

Nhớ tới Thẩm Khiêm bị mình thẹn quá thành giận ép ở lại tứ hợp viện, Dung Phỉ hơi hối hận, nên rủ anh ta theo cùng mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi