CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Dung Phỉ tỉnh lại trong bệnh viện.

Mặt dù tai nạn xe rất nguy hiểm nhưng may mà mọi người chỉ bị thương, không có ai tử vong. Dung Phỉ tuy bị nhét chính giữa, nhưng cũng nhờ vậy mà không có thương tích gì, chỉ hôn mê do đụng trúng đầu.

Người bị thương nặng nhất là chú Trương, bị thủng một lỗ cách huyệt thái dương hai ngón tay, khuỷu tay và đùi phải bị gãy xương, đến giờ vẫn còn hôn mê, đang nằm trong phòng hồi sức tích cực. Chú Liêu may mắn hơn, tuy cũng gãy xương cảnh tay và đùi phải nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển ra phòng bệnh thường.

Dung Phỉ ngồi dậy nhìn quanh, Dung Nguyệt đến canh chừng lúc này đang cuộn mình ngủ ở giường xếp bên cạnh, trời lạnh như thế mà không có lấy một tấm chăn, trên người chỉ có mỗi cái áo khoác đã sờn của ba.

Ngủ như thế không bị cảm mới lạ.

Không còn cách khác, Dung Phỉ đành lên tiếng đánh thức cô: “Tiểu Nguyệt?”

Trông Dung Nguyệt có vẻ ngủ rất say, nhưng Dung Phỉ vừa gọi cô đã bật người tỉnh dậy.

“Ôi chị, chị tỉnh rồi hả!” Dung Nguyệt hất tung áo khoác, nhảy tới trước giường, vội hỏi: “Chị thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không? Đầu còn đau không?”

“Không đau lắm.” Dung Phỉ lắc lắc đầu: “Chú Liêu với chú Trương đâu, hai người họ sao rồi?”

“Chị may mắn lắm đó, hai người họ đều gãy tay gãy chân. Chú Liêu đỡ hơn, đã tỉnh lại rồi, nằm ngay phòng kế bên. Chú Trương bị nặng nhất, đầu thủng một lỗ, mất máu quá nhiều, lại còn bị thương ở đầu nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đang được theo dõi trong phòng hồi sức tích cực, chị hôn mê ba ngày rồi, ba mẹ đến đây canh một ngày một đêm, em mới kêu họ về, chuyện buôn bán trong tiệm cũng không thể thiếu người được.”

Dung Phỉ ‘ừ’ một tiếng: “Ba mẹ khỏe không?”

“Lúc mẹ nghe tin mọi người bị tai nạn xe, ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng sau khi biết chị không có việc gì thì họ đã khỏe lại rồi, chỉ do quá vất vả nên hơi tiều tụy thôi.” Dung Nguyệt bĩu môi: “Không phải chị có một ông chồng quỷ sao? Sao anh ta không bảo vệ chị?”

Dung Nguyệt vừa buông lời oán giận, khóe mắt Dung Phỉ đã liếc thấy Thẩm Khiêm xuyên qua cửa, lướt nhẹ vào phòng. Anh phất tay một cái, Dung Nguyệt liền nhắm tịt mắt, ngã sấp xuống giường.

“Anh làm gì thế?” Dung Phỉ trừng mắt tức giận.

Thẩm Khiêm cười đến cực kỳ vô hại, dịu dàng như nước hồ thu: “Anh có đem canh gà cho em, em gái em mà thấy thể nào cũng sợ đến ngất đi, trước sau gì cũng ngất, cần gì phải khiến em ấy thêm sợ hãi?” Tay xách theo bình giữ nhiệt, bóng dáng mơ hồ của Thẩm Khiêm nhanh chóng ngưng kết thành thực thể, mở nắp đặt lên tủ đầu giường, lấy đũa ra, không đưa cho Dung Phỉ mà cầm bình giữ nhiệt ngồi xuống mép giường: “Để anh đút em.”

Khóe miệng Dung Phỉ giật giật: “Ít nhất cũng nên đặt em ấy nằm đàng hoàng lại chứ, nằm sấp như thế sẽ bị cảm đó.”

“Đây không phải bệnh viện sao?” Thẩm Khiêm nhún vai, ý nói bị bệnh thì đã có bác sĩ.

Dung Phỉ tức hộc máu: “Con quỷ anh sao lại như thế chứ?”

“Anh cứ thế đấy.” Thẩm Khiêm cực kỳ bình thản: “Ai kêu em ấy cứ mắng chửi anh hết lần này đến lần khác.”

Dung Phỉ xem thường: “Anh nói xem hai ta có quan hệ gì? Em ấy dù gì cũng là em vợ của anh, dù anh không thể yêu ai yêu cả đường đi thì ít nhiều gì cũng nên có chút ý thức thân thích chứ?”

Thẩm Khiêm thấy đã trêu cô đủ rồi, mím môi cười, vung tay, Dung Nguyệt liền bay tới chỗ giường xếp, áo khoác cũng được đắp lại đàng hoàng.

“Vừa lòng chưa bảo bối?” Thẩm Khiêm giơ tay nhéo khuôn mặt tức giận của Dung Phỉ, gấp cổ gà lên: “Aaa, cổ gà em thích nhất nè.”

Cô có bị sao đâu, đút như thế ngượng chết đi được. Cô giành lại bình giữ nhiệt: “Để tôi tự ăn.”

Thẩm Khiêm nhìn cổ gà đang được kẹp trên đũa, lại nhìn bình giữ nhiệt được Dung Phỉ ôm trong lòng, bỗng cười xấu xa, đưa cổ gà tới bên miệng.

Dung Phỉ kinh ngạc: “Không phải loài quỷ các anh không ăn mấy thứ này sao?”

Giây tiếp theo, Thẩm Khiêm đột nhiên giữ chặt đầu Dung Phỉ, kề môi, đấy cái cổ gà tới khóe miệng đang khẽ nhếch vì kinh ngạc của cô.

Dung Phỉ bị đút bất ngờ, nháy mắt đỏ bừng mặt, nhưng cổ gà đã nhét đầy miệng, nhả ra cũng không ổn, đành cố gắng ăn vào. Nói đến cũng kỳ, vị của cổ gà vốn hết sức bình thường, sao qua tay Thẩm Khiêm, bị anh đút bằng cách thức buồn nôn đó, mùi vị trong miệng bỗng trở nên cực kỳ mờ ám?

Lúc mới nhai cô còn cảm nhận được chút mùi vị, nhưng nhớ tới vụ tai nạn xe, Dung Phỉ bỗng mất hết hứng thú.

“Yên tâm đi, Lý Thấm không sao hết.” Giống như con giun trong bụng Dung Phỉ, Thẩm Khiêm vừa liếc mắt đã nhận ra cô đang lo lắng điều gì: “Những chuyện khác em không cần quan tâm, còn có ba mẹ em mà, mà dù em có muốn quan tâm cũng không được.”

“Tôi thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ phụ người nhà giao hàng mà cũng gây họa cho được.” Dù chuyện này là do con quỷ Dương Nghị kia quấy phá nhưng Dung Phỉ vẫn thấy áy náy, nhai thịt mà không cảm nhận được chút mùi vị nào, cô cầm đũa chọt chọt trong bình giữ nhiệt.

“Đứa ngốc.” Thẩm Khiêm dịu dàng xoa đầu Dung Phỉ: “Em không sao đã là may mắn lắm rồi, ba mẹ em mừng còn không kịp, sao lại so đo chuyện này?”

Dung Phỉ thất thần, không có tâm trạng ăn uống, mới ngồi một lát đã ngáp liền mấy cái.

Thẩm Khiêm hiểu rõ, lấy bình giữ nhiệt và đôi đũa trên tay cô lại: “Mệt thì ngủ một lát đi.”

Dung Phỉ gật đầu, định nằm xuống thì có tiếng gõ cửa.

Không chờ cô lên tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra, vợ của chú Liêu, Trương Tuệ Trân xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào.

“Thím Trương.” Dung Phỉ đang định nằm xuống, thấy người tới, vội ngồi dậy chào hỏi.

Trương Tuệ Trân nhìn thấy Thẩm Khiêm không kịp ẩn thân, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cười nói với Dung Phỉ: “Phỉ Phỉ, bạn trai cháu đẹp trai quá. Ai nói Phỉ Phỉ của chúng ta bị mù đường không thể gả đi được chứ, còn dám nói huyên thuyên nữa thì khác nào tự vả vào miệng mình.”

Không thể trách Trương Tuệ Trân không biết chuyện âm hôn của Dung Phỉ, bà là giáo viên cấp hai, dạy ở trường trung học trên thị trấn, mỗi tháng chỉ về được một hai lần, lần này cũng vì nghe tin chú Liêu bị tai nạn xe mới gấp gáp trở về. Hơn nữa, chú Liêu cũng không phải người nhiều chuyện, dù Trương Tuệ Trân có về nhà cũng không hề nghe chồng mình nhắc tới, bản thân bà cũng ít khi tám chuyện với hàng xóm chung quanh, lúc ở nhà không soạn giáo án thì đọc sách nghiên cứu tài liệu, hiếm khi bước chân ra cổng, không biết cũng không có gì lạ.

Câu nói của Trương Tuệ Trân khiến Dung Phỉ xấu hổ, đỏ bừng mặt: “Thím Trương, chú Liêu…”

“Thím biết, thím Trương đặc biệt tới đây thăm cháu.” Trương Tuệ Trân cắt ngang lời nói của Dung Phỉ, đặt quà lên tủ đầu giường: “Chuyện của chú Liêu cháu, thím Trương cũng vô cùng áy náy, hai nhà chúng ta thân nhau đã lâu, cháu yên tâm, tiền viện phí của cháu và tài xế Trương tụi thím sẽ trả, còn những tổn thất mà tụi thím gây ra cho nhà cháu…”

“Thím Trương.” Dung Phỉ cắt ngang Trương Tuệ Trân, kéo bà ngồi xuống mép giường: “Chuyện tiền viện phí thím không cần lo lắng, còn tổn thất, thật ra cũng chẳng có gì, bộ sô pha gỗ kia chỉ cần sửa lại, sơn thêm một lớp sơn là ổn thôi.”

“Sao vậy được, dù sao cũng là chú Liêu của cháu lái xe.” Trương Tuệ Trân phân bua: “Được rồi, chuyện này thím sẽ nói với ba mẹ cháu, cháu cố gắng nghỉ ngơi đi, thím còn phải đi thăm tài xế Trương, không làm phiền cháu nữa.”

Trước khi đi, Trương Tuệ Trân khôn nhịn được, khen Thẩm Khiêm thêm một câu: “Tên nhóc này đẹp trai thật đó, bộ đồ thời nhà Đường này cũng rất hợp.”

“…” Dung Phỉ chỉ biết nhìn trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi