CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Nửa tháng sau, ba Dung, mẹ Dung xuất viện.

Ba mẹ trải qua chuyện cửu tử nhất sinh, cần nghỉ ngơi, cũng không thể làm những chuyện quá nặng nhọc, vậy nên tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên vai hai chị em. Cộng thêm dịp cuối năm, việc buôn bán trở nên bận rộn, là thời điểm việc thừa người thiếu, trong nhà lại có hai bệnh nhân cần chăm sóc, không còn cách nào khác, Dung Phỉ đành phải gọi điện nhờ Lý Thấm đến giúp đỡ.

Lý Thấm đồng ý rất sảng khoái, sau khi nhận được điện thoại, ngay sáng hôm ấy liền nhanh chóng chạy tới. Mùa đông lạnh lẽo, mọi người mặc áo bông còn sợ lạnh, vậy mà cô gái này chỉ mặc quần bò bạc màu, bên trên là áo phông thấp cổ, để lộ vòng cổ bản to mặt chữ thập.

Nhìn dáng vẻ của cô, Dung Phỉ cũng phải nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, nhiều năm như thế, cô nhìn riết cũng thành quen.

“Sắp tết rồi mà còn nhờ cậu tới giúp, ngại quá.” Dung Phỉ đón lấy túi hành lý của Lý Thấm: “Tuy chúng ta là chị em tốt, nhưng cũng không thể để cậu giúp đỡ không công như thế được. Thế này đi, tớ trả cậu 100 một ngày, cậu theo Dung Nguyệt ra ngoài giao hàng, thỉnh thoảng giúp đỡ một chút là được. Tới biết 100 đồng chả đáng bao nhiêu, nhưng việc làm ăn nhà tớ nhìn có vẻ khá khẩm nhưng trừ này trừ nọ, lợi nhuận còn lại chả bao nhiêu, cho nên…”

Dung Phỉ còn chưa nói hết đã bị Lý Thấm nhéo má: “Bảo bối, nói chuyện với tớ mà nhắc tới tiền bạc là tổn thương tình cảm lắm đó, biết không hả?”

“Anh em ruột còn tính toán kỹ càng nữa là, tuy hai ta là chị em tốt nhưng đạo lý cũng giống nhau thôi.” Dung Phỉ bị nhéo đến lệch miệng, giọng cũng biến dạng.

“Xem tớ là chị em tốt thì đừng nói mấy lời khách khí kiểu đó.” Lý Thấm buông tay, nhìn chỗ mặt bị nhéo đỏ hồng một mảng, tức giận trừng mắt với Dung Phỉ: “Cậu cứ như thế, tớ đi đó, tên tư bản cậu tự đi tìm được người khác đi.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi mà, tết tớ rảnh lắm, trùng hợp có thể thư giãn gân cốt giết thời gian, nếu cậu vẫn thấy ngại thì năm nay cho tớ ăn ké bữa cơm tất niên là được rồi.” Lý Thấm nói xong liền đẩy Dung Phỉ vào trong: “Ngoan nào, đừng lăn tăn nữa, cất túi giúp tớ đi.” Nói xong liền mặc kệ Dung Phỉ, xắn tay áo phụ Dung Nguyệt khiêng từng món lớn món nhỏ ra bàn.

Dung Phỉ thấy Lý Thấm cả một ngụm nước còn chưa uống đã tất bật phụ giúp, cười đến ấm áp lại đau lòng. Tết, với mọi người thì đó là ngày diện áo mới, chụp ảnh gia đình, quây quần ăn cơm; nhưng với Lý Thấm thì nó lại không có chút ý nghĩa nào, bởi vì, lúc nào cô ấy cũng chỉ có một mình.

Dung Phỉ còn đang đau lòng mắt rưng rưng thì mẹ Dung chầm chậm từ trong phòng bước ra.

“Ơ kìa, đó không phải Lý Thấm sao?” Mẹ Dung định kêu hai chị em vào ăn sáng, thấy Lý Thấm đang bận rộn trong sảnh thì hơi giật mình.

“Dạ.” Dung Phỉ cười gật đầu: “Tiệm thiếu người mà, nên con nhờ cậu ấy tới phụ.”

“Bữa sáng làm xong rồi, kêu tụi nó vào ăn đi rồi làm tiếp.” Tuy trước nay mẹ Dung không quen nhìn bộ dạng mạnh mẽ như con trai của Lý Thấm, nhưng dù sao người ta cũng đến giúp, bà không thể tỏ ý ghét bỏ như mọi khi: “Chúng ta ở gần sông, trời lạnh, lát nữa con tìm cái áo ấm cho nó thay đi. Sắp tết rồi, đừng để bị cảm.”

“Dạ.” Câu nói của mẹ Dung khiến Dung Phỉ rất vui, vội đi vào trong: “Mẹ, tết Lý Thấm không có chỗ nào để đi, cho cậu ấy ăn tất niên chung với chúng ta có được không?”

“Ừ, nhiều người thì vui chứ sao.” Mẹ Dung gật đầu: “Nhưng chuyện tiền công…”

“Cậu ấy không cần tiền công, nói chúng ta muốn trả tiền thì đi tìm người khác đi.” Dung Phỉ nói xong liền chớp mắt nhìn mẹ Dung vẻ nịnh hót: “Kệ đi, cùng lắm thì chúng ta chuẩn bị bao lì xì dày một chút là được.”

Nhà họ Dung không có nhiều phòng, ba mẹ ở một phòng, hai chị em mỗi người một phòng. Lý Thấm là bạn của Dung Phỉ, đương nhiên phải ở chung phòng với cô, Dung Phỉ không thèm nghĩ nhiều, xách túi hành lý đi thẳng về phòng mình.

Cửa vừa mở ra, vẻ mặt u oán của Thẩm Khiêm đã đập thẳng vào mắt.

“Á… anh sao thế?” Dung Phỉ còn chưa vào cửa đã bị đôi mắt lên án của Thẩm Khiêm làm cho sửng sốt.

“Anh không thích Lý Thấm.” Thẩm Khiêm đẩy Dung Phỉ vào tường, tay vuốt ve gương mặt cô, nhíu mày.

“Em biết rồi.” Dáng vẻ nóng vội của Thẩm Khiêm khiến Dung Phỉ có dự cảm không tốt. Má ơi, chẳng lẽ tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết lại xuất hiện trên người mình? Bạn tốt và ông xã có mờ ám?… Chấn động vậy sao? Hơn nữa, họ bắt đầu JQ từ lúc nào?

“Anh ghét cô ta.” Thẩm Khiêm xụ mặt, ngón tay vuốt ve chỗ má vừa bị Lý Thấm nhéo đỏ.

“…”

Dung Phỉ chớp chớp mắt, vẫn không rõ Thẩm Khiêm có ý gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Khiêm là quỷ, Lý Thấm cũng đâu thể gặp được anh, không có thiên thời địa lợi nhân hòa, làm sao hai người họ phát triển JQ được?

“Được rồi Thẩm Khiêm!” Không muốn tiếp tục đoán mò nữa, Dung Phỉ ngửa bài trước: “Sao anh phải gấp gáp muốn làm sáng tỏ như thế, nói đi, có phải anh có mưu đồ gì với Lý Thấm không? Anh là tên khốn nạn ăn trong bát nhìn trong nồi, cả bạn thân tôi anh cũng không tha, dám… anh có tin tôi đào thi cốt của anh lên ném vào hố phân cho anh thối chết luôn không!”

“Em nói bậy bạ gì thế?” Đổi lại thành Thẩm Khiêm há hốc mồm: “Ý của anh là, hai tụi em thân thiết như thế có ổn không?”

“Hả?” Dung Phỉ chớp mắt liên hồi, não chạy không kịp.

“Cô ta gọi em là bảo bối, còn nhéo mặt em.” Sắc mặt của Thẩm Khiêm âm u như trước.

Lúc nãy Dung Phỉ mới kịp phản ứng: “Mẹ nó, dấm của phụ nữ anh cũng ăn!!”

“Không được nói tục.” Thẩm Khiêm nắm lấy cằm Dung Phỉ: “Em là của anh!”

“Em đừng tưởng anh là quỷ thời dân quốc thì sẽ cổ hủ lạc hậu!” Thẩm Khiêm híp mắt: “Đống tiểu thuyết đam mỹ trong ngăn bàn của em là tình yêu nam nam đúng không, nếu có nam nam thì chắc chắn cũng có nữ nữ. Với lại, cô ta là nữ mà suốt ngày toàn ăn mặc như con trai, chưa biết chừng xu hướng tính dục có vấn đề. Em không thể ở chung phòng với cô ta, để cô ta qua phòng em gái em ngủ đi.”

Dung Phỉ trừ nghiến răng thì không biết phải phản ứng thế nào cho đúng, nói tóm lại, vẻ mặt như sắp hỏng mất.

“Anh biết cũng nhiều ghê.” Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới nghiến răng nghiến lợi cảm thán.

“Ừ” Không ngờ Thẩm Khiêm lại nghiêm túc gật đầu: “Đều do em dạy dỗ tốt.”

Dung Phỉ đẩy mạnh anh ra.

“Anh nói thật.” Thẩm Khiêm thuận thế nắm tay Dung Phỉ: “Hai ta là vợ chồng, em nói xem nếu em với Lý Thấm ở chung một phòng, anh phải làm sao đây?”

Dung Phỉ liếc mắt sang bàn trang điểm: “Không phải còn có bài vị sao?”

Lần này tới lượt Thẩm Khiêm nghiến răng, âm ngoan cười lạnh: “Nếu em dám ngủ chung tới cô ta, anh sẽ đứng rình.”

Dung Phỉ bất lực: “Em nói chứ, tên quỷ già nhà anh bị ngớ ngẩn à?”

“Anh biết rồi.” Thẩm Khiêm bỗng cười đến cực kỳ gian manh: “Hai ta đã sớm hòa thành một thể, dù em có khỏa thân đi ngủ cũng không sợ anh nhìn, nhưng mà, em cũng tàn nhẫn ghê cơ… sao nỡ dùng cơ thể của người khác làm bẩn mắt anh chứ?”

“Cái con khỉ!” Dung Phỉ dở khóc dở cười nhắm mắt: “Thẩm Khiêm, anh không thể giữ chút mặt mũi được sao?”

“Anh vốn không có mặt mũi, cưỡng cầu thứ đó làm gì?” Thẩm Khiêm cười xấu xa, nháy mắt với Dung Phỉ, lời nói còn chưa dứt, tay đã bắt đầu không an phận: “Nói đi, em ngủ với anh hay ngủ với cô ta? Không nói đúng không? Được rồi, vậy anh không khách khí nữa đâu!”

“Với anh, với anh là được chứ gì?” Dung Phỉ bị mò mẫm, cả người run lên, còn có cảm giác rất lạ. Trời rét căm căm nhưng trong lòng lại như có một ngọn lửa; lạnh và nóng không ngừng đan xen: “Anh, anh tự trọng chút đi, em phải đi ăn sáng!”

Mục đích đã thành, đôi mắt đen của Thẩm Khiêm cong lên như sóng nước, ôm chặt lấy Dung Phỉ, trao cho cô một nụ hôn sâu, sau đó mới chịu thả người.

Túi hành lý trên tay không biết đã rơi xuống đất tự lúc nào. Dung Phỉ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Khiêm đã nhặt lên, phủi phủi vài cái rồi ném thẳng qua tường, bay tới phòng Dung Nguyệt ở cách vách.

Mẹ nó…

Dung Phỉ đờ người.

Với người làm ăn thì mấy ngày cuối năm có thể gói gọn bằng một câu: Cực mà vui.

Bán được hàng, tiền vào như nước, đây là chuyện tốt. Khổ một nỗi, mệt như chó.

Ăn bữa sáng cũng không thể như bình thường, cả nhà quây quần bên nhau mà trực tiếp vào bếp múc một bát, đứng sang góc húp lấy húp để. Cũng may lúc này còn sớm nên người vẫn chưa đông, chứ tới chiều tối, đừng nói tới ăn, đến uống nước cũng không kịp nữa là. Thậm chí, nếu việc nhiều, có khi một ngày chỉ ăn được một bữa.

Nói chi xa, Dung Phỉ vừa bưng bát, ăn chưa được hai muỗng, ngoài cửa hàng đã có người gọi, cô đành phải buông bát chạy vội ra ngoài.

Thẩm Khiêm thấy cô bỏ bát chạy đi, mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi: “Haizz, vội quá thì biết làm sao, kệ đi, lát nữa rảnh rỗi lại ép em ấy ăn thêm hai cái bánh bao.”

Thẩm Khiêm phủi tay áo, cũng bay theo ra ngoài.

Nhân công nhà họ Dung không nhiều, cửa hàng lại có tới ba gian, lúc bình thường thì không sao, mấy dịp bận rộn đúng là không xuể, may nhờ có Lý Thấm phụ giúp, tài ăn nói của cô tốt, không ngừng mời chào được khách tới mua hàng. Ba mẹ đứng một bên giới thiệu, nhưng bàn đông bàn tây, cũng chỉ có thể để Dung Phỉ với Dung Nguyệt chạy qua chạy lại lấy hàng. Đâu còn cách khác, Lý Thấm là khách, đón khách, chào hàng còn được, chứ hàng hóa gì đó hoàn toàn không biết.

Chân trước Dung Phỉ vừa tiến vào kho hàng, chân sau Thẩm Khiêm đã theo vào.

“Nhân lúc còn nóng, mau ăn bánh bao đi.”

“Em đang vội mà.” Dung Phỉ định dời đầu giường đi để lấy cái bàn bên trong ra, phía ngoài đang không ngớt việc, làm gì có thời gian ăn.

“Kêu em ăn thì em cứ ăn đi.” Thẩm Khiêm không thèm đôi co đã nhét hẳn túi bánh bao vào tay Dung Phỉ: “Muốn lấy cái bàn kia đúng không, anh làm cho, em mau ăn đi cho nóng.”

Bánh bao thịt trong tay còn nóng hôi hổi, Dung Phỉ bỗng thấy ấm áp, không giùng giằng nữa. Cô mở túi, bắt đầu cắn từng miếng to. Hai cái bánh bao, bình thường nhai chậm nuốt kỹ phải tốn mất cả buổi, lúc này cô chỉ cắn ba cái đã giải quyết xong, nghẹn đến mức phải rướn thẳng cả cổ.

Thẩm Khiêm không tốn chút sức, chỉ vung tay lên, bốn cái bàn đã tự mình bay ra, xếp gọn cạnh chân Dung Phỉ.

“Oa, có chồng quỷ tiện thật đó.” Dung Phỉ hớn hở khen một câu rồi khiêng mấy cái bàn ra ngoài.

Bốn cái bàn gỗ không nhẹ chút nào, với sức của Dung Phỉ, khiêng hai cái là hết mức, nhưng nhờ có pháp thuật của Thẩm Khiêm, bốn cái bàn nhẹ tựa lông hồng, khiêng không tốn chút sức nào.

“Phỉ Phỉ, tớ đến đây!”

Dung Phỉ còn chưa tới cửa hàng, Lý Thấm đã vọt tới, không cho cô cơ hội từ chối, một hơi đỡ lấy bốn cái bàn.

“Kỳ thật chúng ta có thể chia ra mỗi người khiêng hai cái.” Nếu là chị em, Dung Phỉ cũng không cần khách khí, nhưng để mình cô ấy khiêng hết thì ngại lắm. Cô không muốn trở thành địa chủ bóc lột sức lao động đâu!

Dung Phỉ mới dợm bước đuổi theo, Lý Thấm đã lảo đảo, ngã khụy xuống đất.

“Lý Thấm!” Dung Phỉ hoảng hồn, định chạy tới thì bị Thẩm Khiêm cản lại.

Dung Phỉ cáu lên, giằng tay ra không được, cô không màng xung quanh có nhiều người, rống lớn: “Sao anh lại làm thế với cậu ấy, buông tay ra!”

“Dù có là chị em, cô ta ân cần quá…” Thẩm Khiêm đen mặt nhìn chằm chằm Lý Thấm.

“Anh CMN có bệnh!” Dung Phỉ lửa giận xung thiên, nhưng không cách nào giãy tay ra được: “Đừng để em phải nói tới lần thứ ba, buông tay ra!”

Tiếng rống của Dung Phỉ thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Lý Thấm cũng tò mò quay đầu nhìn cô.

“Phỉ Phỉ, cậu sao thế?” Cô tưởng Dung Phỉ xảy ra xô xát với người qua đường, không màng tới mấy cái bàn, đứng dậy lao tới: “Sao lại thế này? Ai chọc tức cậu?” Mắt cô đảo một vòng nhìn một loạt những người qua đường, nét mặt hung ác.

Bị ánh mắt hung ác của Lý Thấm trừng tới, người đi đường ai nấy đều tránh đi, mắt nhìn Dung Phỉ lộ rõ ba chữ – đồ thần kinh! Bọn họ đều thấy rất rõ, cô gái kia tự mình hét lên, còn dùng sức giãy tay, cứ như đang bị ai đó nắm, nhưng rõ ràng là không có ai, không phải thần kinh thì là gì?

“Không có gì, tại thấy cậu bị té nên sốt ruột thôi. Cậu không sao chứ?” Dung Phỉ lạnh lùng trừng mắt liếc Thẩm Khiêm, thừa dịp anh hơi thả tay, cô liền giật tay lại, tập trung vào Lý Thấm.

Lý Thấm kéo tay cô: “Không sao, da thịt tớ dày lắm. Không có việc gì thì đi thôi, cửa hàng còn nhiều việc lắm.”

Trong lúc nói chuyện, Lý Thấm rùng mình một cái, mắt nhìn khoảng trống cạnh Dung Phỉ với vẻ kỳ quái.

Bởi vì chuyện này, Dung Phỉ lạnh mặt với Thẩm Khiêm suốt cả ngày.

Thẩm Khiêm tự mình đứng cạnh giận dỗi, càng nhìn Lý Thấm càng không vừa mắt, cứ thấy cô ta đối xử quá mức với Dung Phỉ.

Ban ngày bán được rất nhiều đồ, nhưng do bận buôn bán nên việc lắp ráp hàng mẫu phải làm vào buổi tối. Ba mẹ vừa khỏi bệnh, không thể thức đêm, công việc đổ xuống đầu ba chị em, làm suốt đến ba giờ sáng mới xong được một nửa.

“Phỉ Phỉ, sao tớ cứ cảm thấy nơi này âm khí dày đặc thế?” Lý Thấm làm việc mà cứ run rẩy không ngừng. Theo lý thuyết, làm việc nặng nhọc thế này phải đổ mồ hôi mới đúng chứ?

“Nửa đêm nửa hôm có thể không lạnh được sao? Ai kêu cậu muốn đẹp không muốn ấm, kêu cậu mặc áo gió cậu cứ nhất quyết không mặc.” Ngoài miệng nói thế nhưng Dung Phỉ lại thầm liếc nhìn dáng vẻ oán hận của Thẩm Khiêm. Em cứ không phản ứng đó, kệ xác anh!

“Chị Lý Thấm, lát nữa chị ngủ chung phòng với em nha.” Dung Nguyệt nhìn đám sương mù mờ nhạt quanh người Dung Phỉ, ra chiều hiểu rõ, ân cần nói.

“Chị ngủ chung với chị em, một đứa nhóc như em, không có tiếng nói chung.” Lý Thấm bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ.

“Chị hai à, chị chỉ hơn em có ba tuổi thôi.” Dung Nguyệt nhìn lại, tay vặn vít tăng thêm sức: “Không có tiếng nói chung cũng chỉ có thể ủy khuất chị chung phòng với em thôi.”

“Vì sao?” Lý Thấm quét mắt một lượt từ trên xuống dưới Dung Nguyệt.

“Chị em phải ngủ chung tới anh rể.” Thấy vẻ mặt Lý Thấm mờ mịt, Dung Nguyệt nói tiếp: “Chị có thấy bài vị để trong phòng chị em không? Đó chính là anh rể em, không phải chị đã biết chuyện âm hôn của chị em rồi sao?”

Dung Nguyệt vừa nói ra chuyện này, Lý Thấm lại thấy lạnh người, da gà nổi hết cả lên.

Thẩm Khiêm cảm kích nhìn Dung Nguyệt, khóe miệng gợi lên ý cười. Anh bỗng thấy hình tượng cô em vợ cao lớn trong nháy mắt!

“Đêm hôm khuya khoắc, đừng nói mấy chuyện quỷ quái đó!” Lý Thấm muốn chà xát hai tay, tiếc là tay vẫn đang đỡ cái tủ.

“Ha hả, chị Lý Thấm mà cũng sợ mấy chuyện này sao?” Trong ấn tượng của Dung Nguyệt, thuộc tính mạnh mẽ của Lý Thấm bỏ xa cô cả mấy con phố, người như vậy mà cũng sợ ma sao?

“Xùy, đừng nói nữa.” Lý Thấm thở dài, nhíu mày: “Từ lúc bạn chị bị tai nạn xe, chị cứ thấy không bình thường.”

“Sao thế?” Dung Phỉ vừa nghe thế liền thấy căng thẳng.

“Tớ định đi Chiết Giang, nhưng lúc đặt vé máy bay lại phát hiện không thấy chứng minh thư, tìm cỡ nào cũng không ra. Định đi làm cái khác thì lại thấy nó trong túi xách, nhưng cứ tính đặt vé thì nó lại biến mất.” Nói tới đây, Lý Thấm liền bực bội: “Chuyện đó cũng chưa là gì, kỳ quái nhất chính là, mỗi lần sau khi tớ ngủ đều cảm giác có người đang sờ mình, nhưng mở mắt ra lại không thấy gì cả. Tớ còn cảm thấy phòng mình đầy âm khí, nhưng cmn tớ đổi mấy chỗ thuê mấy lần vẫn chưa ổn.”

“Chị Lý Thấm, dù chị không muốn ngủ chung với em, nửa đêm nửa hôm cũng đừng lấy cái cớ kinh khủng như thế để dọa em, chẳng may kéo mấy thứ ma quỷ đó tới thiệt thì toi.” Thiếu chút Dung Nguyệt đã đâm luôn cái vít vô tay.

“Muốn tin hay không thì tùy.” Lý Thấm liếc xéo Dung Nguyệt, tự giác ngừng đề tài.

Dung Phỉ và Thẩm Khiêm liếc nhau, đều thấy được nét nghi hoặc trong mắt đối phương.

Hiện tại, Dung Phỉ có thể xem là có mắt âm dương, chỉ cần có quỷ hồn, cô có thể thấy được; nhưng bên người Lý Thấm không hề có. Thêm nữa, dáng vẻ của cô hoàn toàn bình thường, không hề có vẻ mệt mỏi mà những người trúng tà nên có.

“Ấn đường cô ta biến thành màu đen, quả thật dương khí có suy giảm.” Thẩm Khiêm cẩn thận đánh giá Lý Thấm, hơi nhíu mày nói.

Thẩm Khiêm vừa dứt lời, một bóng đen bỗng xẹt qua cửa sổ phía sau.

“Này… muộn quá rồi, mai làm tiếp, bằng không mai không có sức làm việc đâu.” Lời Thẩm Khiêm nói khiến Dung Phỉ rùng mình, không rảnh chiến tranh lạnh với anh nữa, chỉ muốn nhanh chóng về phòng hỏi rõ anh.

“Không làm xong mai cũng không có thời gian để làm?” Làm việc quần quật suốt cả ngày, Lý Thấm cũng thấy mệt, nhưng nếu không tăng ca làm xong, mai sao mở hàng được.

“Không sao, không sao.” Dung Phỉ vứt vội dụng cụ trên tay xuống, dẫn đầu đứng lên: “Không có hàng mẫu thì vẫn còn bản vẽ mà, đi thôi, ngủ, buồn ngủ muốn chết rồi. Với lại mai không có họp chợ, chắc cũng không đông lắm đâu.” Còn chưa hỏi ý kiến hai người còn lại, cô đã đi trước tắt đèn.

Thấy cô kiên quyết, hai người cũng không nói thêm gì nữa, ném công cụ trên tay xuống, phủi tay rồi về phòng tắm rửa đi ngủ. Đã hơn ba giờ sáng, ai cũng buồn ngủ cả, nếu không đặt báo thức, đoán chừng mai không dậy nổi.

Ngay khi các cô định tắt đèn về phòng, chỗ cửa sổ bỗng hiện lên hình mặt người; nhưng Thẩm Khiêm vừa cảnh giác quay đầu, nháy mắt nó liền biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi