CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Tô Du nằm trên giường bệnh lạnh như băng, mùi nước khử trùng nhàn nhạt quanh chóp mũi cô, kích thích thần kinh nhạy cảm của cô, một hồi rồi sẽ qua mà, cô sẽ bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cô mở to đôi mắt đỏ ngầu lên, dùng toàn bộ khí lực đang dần mê man vì bị thuốc mê ngấm vào, đưa tay kéo lấy ống tay của người đang đứng bên giường lại, đau khổ cầu xin.

- Cầu xin anh... Cầu xin anh không nên... Không nên giết chết con của chúng ta...

Thân hình người đàn ông cao lớn bất động, chỉ khinh thường kéo cánh tay của Tô Du ra khỏi người mình.

Con ngươi đen củaTống Kỳ Đông híp lại, con mắt hiện lên vẻ sắc bén liếc nhìn cô, hắn lạnh giọng mở miệng:

- Tô Du, chỉ bằng cô mà cũng muốn sinh con cho tôi, cô không xứng!

Lời lẽ lạnh như băng vừa rơi xuống, Tô Du không biết là vì đáy lòng tuyệt vọng, hay là vì tác dụng của thuốc mê, cô nặng nề nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối.

Mà khóe mắt cô chợt có giọt nước chảy ra, chậm rãi thấm vào trong sợi tóc.

...

Ba tháng trôi qua, mỗi khi Tô Du ngửi thấy mùi nước khử trùng, thì sẽ nhớ tới câu nói của Tống Kỳ Đông "cô không xứng", lạnh lẽo vô tình như vậy.

Dù cho bọn họ đã kết hôn được ba năm, dù cho cô và Tống Kỳ Đông là vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng vẫn không xứng mang thai con của hắn.

Ba năm trước đây, Tống Tô hai nhà đám hỏi, anh trai Tống Kỳ Đông đào hôn, vì để mặt mũi cho hai nhà, thân là con thứ Tống Kỳ Đông phải thế anh cả đi kết hôn với Tô Du.

Cả đời Tô Du sẽ không quên được khi nghe thấy tin tức ấy, lúc ấy cô đã rất hưng phấn ra sao.

Bởi vì hai anh em Tống gia, cô vẫn luôn thích người kia, hay nói là người em Tống Kỳ Đông, vốn tưởng rằng cả đời này không còn cơ hội cùng hắn một chỗ, không nghĩ tới ông trời lại cho cô một kinh hỉ lớn như vậy.

Tô Du vốn biết Tống Kỳ Đông lúc ấy đang hẹn hò với bạn gái nhiều năm của mình, nhưng cô vẫn đồng ý hôn sự này.

Có thể gả cho Tống Kỳ Đông, đó là điều mà Tô Du đã từng lấy làm hạnh phúc, thẳng đến ba tháng trước kia...

Cô ngoài ý muốn mang thai, ngượng ngùng lại hưng phấn báo cho Tống Kỳ Đông cái tin tức tốt đẹp này, nhưng mà thật không ngờ lại bị Tống Kỳ Đông mang đi bệnh viện, bị hắn áp bức đến sanh non.

Tô Du lúc đó mới hiểu được, thì ra cô trở thành Tống phu nhân ba năm, tới phút cuối cùng, vẫn luôn kém hẳn so với người trong trái tim hắn... Đường Vân Linh.

Đó là tên bạn gái trước của Tống Kỳ Đông, cũng tên nhân vật nữ chính trong quyển tạp chí Tô Du đang cầm trên tay.

Trong tạp chí, có đăng một bức ảnh chụp mơ hồ, Tô Du thoáng cái liền nhìn ra đó là chồng của cô Tống Kỳ Đông.

Trong hình, Tống Kỳ Đông vô cùng thân thiết ôm một người phụ nữ, hộ tống cô ta cẩn thận dưới cánh tay của mình, yêu thương bảo vệ, hai người đang dắt tay nhau đi về phía trước...

Mà phía trước bọn họ, là một phòng khám tư nhân nổi tiếng ở Bắc Thành, chuyên môn về khám khoa phụ sản.

Đường Vân Linh đã trở về, Tống Kỳ Đông còn tự thân dắt theo cô ta đi khoa phụ sản, lẽ nào cô ta đã mang thai sao?

Trong lòng Tô Du không khỏi có suy đoán như vậy, mà bàn tay cô càng vô ý thức đặt trên cái bụng phẳng của mình.

Nơi đó của cô từng có đứa con mới tám tuần, nhưng sớm đã không còn... Cô không xứng sinh hạ con cho Tống Kỳ Đông, bởi vì hắn chỉ thừa nhận mẹ của con hắn chỉ có thể là do Đường Vân Linh sinh ra.

Nghĩ đến đây, sắc mặt củaTô Du càng lộ vẻ tái nhợt, rõ ràng đang ngồi trong phòng kín không kẽ hở, lại như có cảm giác có một cơn gió lạnh từ bên chân thổi qua, tay chân lạnh như băng cũng muốn phát run lên.

Cạch một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tô Du biết thím Trương muốn tới hỏi cô có muốn ăn cơm hay không, vì thế cô không quay đầu lại, nói một câu:

- Thím Trương, tôi không đói bụng, không muốn ăn cơm.

Nhưng mà trả lời cô là giọng nói cô đã lâu không nghe thấy... giọng nói tràn đầy lạnh lùng.

- Tốt, tôi cũng không phải đến để cơm, cô đã không đói bụng, vậy chúng ta sẽ bàn tới chính sự!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi