CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Hôm sau, tiệc tối ở Tống gia.

Đây là ngày đầu tiên Đường Vân Linh chính thức gặp mặt Tống gia, cũng là lễ đính hôn của hai người họ.

Tống Kỳ Đông không muốn công khai, dù sao lấy thân phận cùng địa vị của hắn hiện tại ở Bắc Thành, một khi tin tức bị lộ, sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý, đã thế đoạn chuyện xưa từng theo Tô Du cũng sẽ bị đề cập.

Dựa theo lối nói của hắn, Tô Du đã chết, nên để cho cô ấy yên nghỉ đi, không cần phải tăng thêm thị phi gì cả.

Vì vậy, lễ đính hôn này, chỉ có song phương người nhà biết mà thôi.

Cha mẹ Đường Vân Linh mất sớm, ngoài hắn ra thân thích cũng không có, cũng chỉ một mình cô ta.

Mà cha mẹ Tống Kỳ Đông, Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích, cho tới nay đều không thích Đường Vân Linh, nhưng ba năm qua, tính tình Tống Kỳ Đông ngày càng trở nên lạnh lùng, mà phụ nữ bên cạnh cũng chỉ có mỗi Đường Vân Linh.

Con trai lớn nhất Tống Trí Viễn sáu năm trước đi đào hôn, không biết giờ ra sao. Con trai nhỏ tuy rằng đã kết hôn, nhưng hôn nhân không hạnh phúc, làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu bọn họ còn không chấp nhận Đường Vân Linh, e là Tống gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất.

- Bác trai, bác gái, con chào hai bác, đây là lễ vật con biếu, hi vọng hai bác thích.

Đường Vân Linh rất lễ phép với Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích, cô ta cúi mình, nghiêng người, sau đó đem lễ vật đã chuẩn bị xong đưa lên.

Cô ta đưa cho Thẩm Ngọc Bích sợi dây chuyền ngọc lục bảo, màu sắc xanh trơn bóng, có chất lượng rất tốt, vừa nhìn thôi cũng biết không phải hàng giá rẻ, tối thiểu cũng phải trăm vạn; còn đưa cho Tống Minh Tường là trà mới năm nay, tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, một gam là 10 ngàn, Đường Vân Linh đã phí không ít công phu mới mua được chúng.

Nhưng mà hai người lớn của Tống gia chỉ nhàn nhạt tiếp nhận, cũng không liếc mắt nhìn, liền giao cho người làm.

Tuy rằng Tống Kỳ Đông đứng cạnh cô ta, nhưng cũng thèm không mở miệng nói câu nào giúp cô ta thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Thẩm Ngọc Bích đứng lên, mở miệng nói:

- Người cũng đã đủ, ăn cơm thôi.

Cứ như vậy mà kết thúc sao!?

Đường Vân Linh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ta đứng yên tại chỗ, bình thường con trai đính hôn, trưởng bối không phải nên có lễ ra mắt sao?

Cô ta có nghe ngóng được, Tô Du năm đó từ trong tay Thẩm Ngọc Bích lấy được trang sức kim cương giá trị cả mấy triệu bạc, tại sao cô ta lại không có gì! (thì đúng rồi, có ai thích mình đâu, ảo tượng quá bà ơi T_T)

Tống Kỳ Đông quét mắt nhìn Đường Vân Linh đang sững sờ, nhắc nhở:

- Vân Linh, phòng ăn ở bên kia.

- Vâng.

Đường Vân Linh vội vã giấu vẻ mặt ghen tức của mình đi, theo mọi người vào phòng ăn.

Bữa cơm tối, món ăn liên tục được bưng lên, chờ món ăn cuối cùng được đưa lên, Tống Minh Tường ngồi vào vị trí chủ vị mở miệng nói một câu"Ăn cơm đi", bữa tối mới xem như bắt đầu.

Mà đúng lúc này, một người hầu của Tống gia vội vội vàng vàng chạy vào, hướng về phía Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích, kích động nói:

- Lão gia, phu nhân, đại… đại thiếu gia trở về, bên cạnh cậu ấy còn có…

- Cái gì!

Thẩm Ngọc Bích không kịp đợi người hầu nói hết lời, liền buông đũa xuống, vội vã đứng lên, quay về phía người hầu hỏi:

- Ai trở về?

Người hầu thở hổn hển một hơi, kích động nói:

- Đại thiếu gia, là Đại thiếu gia trở về! Đang đi vào.

- Trí Viễn, là Trí Viễn trở về.

Thẩm Ngọc Bích mừng như điên nói, ánh mắt không thể chờ đợi được nhìn về phía lối vào.

Ngay cả mấy chục năm rèn luyện, vững như núi như Tống MinhTường, giờ khắc này cũng lộ vẻ chờ mong.

Đang lúc mọi người chờ đợi, một bóng người đi vào phòng ăn, chính là trưởng nam của Tống gia, Tống Trí Viễn.

Tướng mạocủa hắn cùng Tống Kỳ Đông giống nhau đến bảy phần, chỉ là nhiều hơn mấy tuổi, nên càng thêm vẻ thành thục hơn, mà bởi vì đuôi mắt ôn hòa, nhìn có vẻ hiền lành đôi chút.

Mọi người nhìn thấy Tống Trí Viễn, kích động vạn phần, đang muốn hân hoan nhảy nhót mở miệng, thế nhưng khi ánh mắt chạm đến bóng hình xinh đẹp phía sau hắn, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ kia… theo sau Tống Trí Viễn đồng thời tiến vào… không phải là …

- Tô Du!

Tống Kỳ Đông đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

Mà con mắt vốn vẫn lạnh lùng của Tống Kỳ Đông, lúc này bùng cháy lên ngọn lửa, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia không tha.

Đường Vân Linh không thể tin được trừng lớn hai mắt, không thể nào! Tô Du không thể nào còn sống!

- Trí Viễn… cô ấy… cô ấy đúng là tiểu Du sao?

Thẩm Ngọc Bích sáu năm không gặp con trai cả không có nói mấy câu, vừa mở miệng, lại là hỏi người phụ nữ phía sau hắn.

Người phụ nữ mà mọi người đang nhìn kỹ, từng bước từng bước tới gần, cô có khuôn mặt thanh tú, hình ảnh cô cũng ngày càng rõ ràng trong con mắt của những người trong phòng ăn.

Dung mạo của cô giống với Tô Du, bất kể là từ hình dạng từ thân hình đều rất giống, thế nhưng trên mặt, có những chỗ nhỏ, tỷ như đuôi mắt khẽ nhếch, sống mũi cao hoàn mỹ… thì lại không giống Tô Du.

Tô Du là điển hình con gái rượu, không chỉ có tính cách dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng trong suốt như nước. Mà người phụ nữ này, lại tản ra một luồng sáng rực rỡ kiều mị, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm.

Cô giương lên đôi môi đỏ, quay về phía mọi người, lộ ra một nụ cười hoa mỹ, tự nhiên, hào phóng mở miệng:

- Chú Tống, dì Tống, con chào hai người. Con không phải Tô Du, con là Tô Ngưng, em họ Tô Du.

**

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi