CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Bởi vì Tô Ngưng lần đó đột ngột phát bệnh, Tống Trí Viễn không yên lòng đem cô đến bên người Tống Kỳ Đông, cảm thấy nguyên nhân cô bị bệnh, rất có thể là do bị kích thích.

Thế nhưng cho dù thái độ hắn cứng rắn đến mấy, cũng không ngăn nổi Tô Ngưng khổ sở cầu xin.

Cô trở về Bắc Thành, chính là tìm Tống Kỳ Đông báo thù, bây giờ cứ rời đi dễ dàng như vậy, bỏ dở nửa chừng, vậy đây tính là gì?

Tô Ngưng không muốn đi, Tống Trí Viễn chỉ có thể thay đổi sách lược, sớm tiến vào tập đoàn Tống thị, tham gia quản lý công ty.

Phòng làm việc của hắn ở tầng trệt giống với phòng của Tống Kỳ Đông, có thể nhìn thấy Tô Ngưng, do đó dễ dàng chăm sóc cô hơn.

Nhưng đối với Tống Minh Tường mà nói, đột nhiên cảm giác được con lớn mãnh liệt muốn vào công ty, khiến trong lòng ông rất vui vẻ.

Tống Minh Tường mặc dù là một trưởng bối mang hướng hiện đại, nhưng vẫn có một ít quan niệm truyền thống, so với con trưởng cùng con thứ, ông lại đứng về phía con trưởng nhiều hơn, cũng hi vọng đem công ty để lại cho con trưởng Tống Trí Viễn.

Do đó ngày đầu tiên Tống Trí Viễn tiến vào công ty, Tống Minh Tường liền đem hai người bọn họ vào phòng làm việc của mình, cầm hai phần văn kiện, chia đều mỗi phần đưa cho bọn họ.

Tống Trí Viễn mở văn kiện ra, ánh mắt nghiêm túc đọc từng chữ trong đó, khiếp sợ trong lòng ngày càng nặng.

- Ba, làm như vậy đối với Kỳ Đông có phải quá không công bằng không? Con rời khỏi công ty đã sáu năm, công ty có quy mô được như bây giờ, đều là một tay Kỳ Đông làm nên, nhưng ba lại đem phần lớn cổ phần đưa cho con.

Tống Trí Viễn bất an liếc nhìn em trai mình Tống Kỳ Đông, chỉ thấy mặt hắn không chút biến sắc, vô cùng bình tĩnh xem văn kiện, sau đó để xuống.

Tập đoàn Tống thị, 80% cổ phần đều trên danh nghĩa Tống Minh Tường, trong đó 20% cổ phần sẽ chuyển vào tay Tống Kỳ ĐSu khi kết hôn, như vậy 60% còn lại vẫn ở trong tay Tống Minh Tường.

Bây giờ, ông ấy lại đem toàn bộ cổ phần còn lại chuyển cho Tống Trí Viễn, Tống Kỳ Đông có thể chấp nhận sao?

Tống Minh Tường sợ hai anh em sẽ vì chuyện này mà xa cách, do đó mới tìm bọn họ cùng thảo luận:

- Kỳ Đông, con có ý kiến gì không? Cứ nói thẳng ra.

Trong ba người ở đây, Tống Kỳ Đông là người duy nhất biểu hiện... bình thản ung dung nhất.

Hắn từ trong ống đựng bút của Tống Minh Tường lấy ra một cây bút, đem văn kiện lật tới trang cuối cùng, không chút do dự kí tên mình vào.

- Ba, con không có ý kiến. Anh hai là con trưởng, phần lớn gia sản giao cho anh ấy là đúng.

Tống Kỳ Đông bình tĩnh nói.

Tống Minh Tường sợ hãi, không nghĩ tới Tống Kỳ Đông sẽ đáp ứng thuận lợi như vậy.

- Kỳ Đông!

Tống Trí Viễn không thể nào tiếp thu được, hắn nói:

- Tập đoàn Tống thị bây giờ, đã sớm không phải của anh vào sáu năm trước lúc thành lập tập đoàn Tống thị. Tất cả mọi thứ hiện nay đều là do một tay em lập lên, cứ như vậy đưa cho anh, lẽ nào em không tức giận sao?

Tống Kỳ Đông không nói, mà là đem phần văn kiện Tống Trí Viễn đang cầm trong tay, cũng kí tên, đối với việc phân chia như vậy, hắn không có bất kỳ dị nghị nào.

- Anh hai, nếu như anh không rời đi, công ty cũng nhất định có thể phát triển quy mô như bây giờ. Hơn nữa em cũng có 20%, chứ không phải là không có, anh an tâm nhận lấy đi.

Tống Kỳ Đông chắp tay nhường cho.

Tống Trí Viễn vẫn chậm chạp không tiếp thu nổi, hắn nhìn Tống Kỳ Đông, lại hỏi lần nữa:

- Kỳ Đông, em nói là lời nói thật lòng sao?

- Đương nhiên.

Tống Kỳ Đông nói:

- Có những thứ này, anh hai có thể cho Tô Ngưng cuộc sống tốt hơn, không phải sao?

Tống Trí Viễn lúc này mới chợt hiểu ra...... Tống Kỳ Đông không phải muốn đem cổ phần tặng cho hắn, mà người Tống Kỳ Đông hắn muốn tặng, là Tô Ngưng.

Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, chuyện này rất nhanh truyền ra trong tập đoàn Tống thị. Tất cả mọi người đều biết tổng giàm đốc Tống Kỳ Đông, đã không còn là người thừa kế tập đoàn Tống thị, tất cả mọi người đều dồn dập nhìn về phía Tống Trí Viễn.

Tống Trí Viễn nói chuyện này cho Tô Ngưng nghe.

Tô Ngư lắng nghe, nhíu lông mày.

- Thật vô vị. Tống Kỳ Đông quá dễ dàng đồng ý rồi. Anh ta ở công ty đổ ra nhiều tâm huyết như vậy, còn tưởng rằng anh ta nhất định sẽ không nỡ. Ở trong tay người khác đoạt lấy, trả thù mới vui vẻ, ai muốn anh ta chắp tay nhường cho chứ!

Tống Trí Viễn do dự, cuối cùng mới chuyển đạt cho Tô Ngưng câu nói sau cùng Tống Kỳ Đông.

- Kỳ Đông làm như thế, giống như là vì em vậy.

- Ha ha, vì em?

Tô Ngưng cười lạnh hai tiếng:

- Nếu anh ta thật sự hào phóng như vậy, vì tôi tình nguyện từ bỏ tài sản lớn như thế, lúc trước cũng sẽ không vì 5 ngàn vạn mà bức chết ba em.

Vừa nhắc tới cái chết của Tô Kiến Vĩ, trong lòng Tô Ngưng tràn đầy tức giận, trong đầu đột nhiên đau đớn, nhắm mắt lại.

Tống Trí Viễn lập tức dừng lại câu chuyện, không tiếp tục nói nữa, Tô Kiến Vĩ mất, vẫn luôn là quả bom trong lòng Tô Ngưng.

- Tiểu Ngưng, có phải là lại cảm thấy nhức đầu rồi không?

Tống Trí Viễn nhìn vào hai mắt đóng chặt của cô.

- Em không sao, chỉ là có chút choáng váng đầu.

Tô Ngưng cậy mạnh, một lần nữa mở mắt ra.

Em về làm việc tiếp đây, tan việc gặp lại.

Tống Trí Viễn nhìn theo bóng dáng Tô Ngưng ra ngoài, mà theo hướng cô rời đi, hắn xa xa nhìn thấy Tống Kỳ Đông, bí mật trong một góc khuất, nhìn chằm chằm hắn (TTV) không tha.

Tống Kỳ Đông đang nhìn hắn, hay là...... nhìn Tô Ngưng rời đi.

Theo ánh mắt di động của hắn, đáp án này đã quá rõ ràng.

......

Tin tức này nhanh chóng cũng truyền đến tai Đường Vân Linh.

- Trợ lý Trần, anh nói có thật không?

Đường Vân Linh nắm chặt điện thoại di động, tức giận nói.

Điện thoại bên kia, Trần Thân, chính là được Đường Vân Linh mua chuộc được ở Tống thị, cho nên cô ta mới có thể bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu nắm giữ tin tức của Tống Kỳ Đông.

Trần Thân trả lời nói:

- Chính xác trăm phần trăm, tôi ở trong phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng, thấy được tập văn kiện mà Tống tổng đã ký tên. Đường tiểu thư, cô nên chú ý, đã như thế, vị trí tổng giám đốc của Tống tổng bây giờ rất có khả năng muốn đổi người rồi.

- Trợ lý Trần, cám ơn anh nhắc nhở.

Đường Vân Linh cúp điện thoại, ngón tay còn dùng lực nắm chặt điện thoại di động không tha, ngũ quan ôn nhu thanh tú bởi vì tức giận mà vặn vẹo.

Tô Ngưng! Nhất định là Tô Ngưng giở trò!

Đầu tiên là cám dỗ Tống Trí Viễn, tiến vào Tống gia, lại mê hoặc Tống Minh Tường, để ông ta đem tất cả gia sản để lại cho Tống Trí Viễn. (chứ hổng lẽ phải để lại cho bà!!?? @@)

Tô Ngưng, tôi nhất định sẽ hạ cô xuống!

Tôi ngược lại muốn xem thử, là các người lợi hại, hay là đứa bé trong bụng tôi lợi hại!

Buổi tối, Tống Trí Viễn cùng Tô Ngưng trở lại Tống gia, nhìn thấy trên bàn ăn Tống gia có thêm một người.

Đường Vân Linh đứng lên, tự nhiên chào hỏi bọn họ:

- Anh hai Tống, Tiểu Ngưng, chào hai người.

Tống Trí Viễn vừa nhìn thấy cô ta, liền liếc một chút vẻ mặt Tô Ngưng, quả nhiên thấy ánh mắt cô trầm xuống, lập tức hỏi Thẩm Ngọc Bích:

- Mẹ, sao Đường tiểu thư lại ở chỗ này?

Hôm nay Tống Kỳ Đông không có ở đây, cô ta lấy danh nghĩa gì mà tới?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi