CHẤP NIỆM TÌNH YÊU ÔNG XÃ QUÁ TUYỆT TÌNH


Buổi tối Đan Tâm về nhà đang nấu ăn chờ Đồng Thiên Vũ về.

Cô đang nấu món canh, trên bàn ăn bên kia đã dọn lên vài món được bày trí đẹp đẽ trên dĩa, tất cả đều là những món ăn mà Đồng Thiên Vũ Thích.

Lấy muỗng nếm thử xem có vừa miệng chưa thì nghe có tiếng động từ bên ngoài, chắc là anh đã về rồi.

Đồng Thiên Vu vừa tan làm ở công ti trở về, nghe mùi thức ăn ngon anh liền biết cô vợ kia đang nấu ăn.

Một cảm giác gì đó rất lạ buộc anh phải đi xuống bếp xem thử, dạo gần đây là vậy anh chán ghét điều này.

Đan Tâm bưng tô canh ra bàn thấy anh đến trên môi cô xuất hiện nụ cười tươi tắn.

Cô vui vẻ lấy chén đũa đến cho anh rồi nói:
“Thiên Vũ anh về rồi sao, em có nấu vài món anh thích nè anh ăn cơm tối với em nhé!”
Đồng Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, tay nhận lấy chén đũa Đan Tâm đưa rồi tự mình xúc cơm.

Cả quá trình vô cùng im lặng, anh ăn được vài đũa cho hết chén rồi thôi.


Đan Tâm cũng vậy, lúc ăn cô có gắp chút thịt bò xào cho anh nhưng Thiên Vũ liền bỏ qua một cái chén khác, tự mình gắp lấy một miếng bò xào khác.

Cô nhìn hành động đó của anh chỉ cười trừ lẳng lặng ăn cơm cũng không tiếp tục gắp cho anh nữa, điều này cô cũng đã quen.

Anh chịu ngồi ăn cùng đã là một kì tích rồi đấy bởi cả hai rất ít khi ăn cơm với nhau và vì anh ghét nhìn thấy cô….

Đồng Thiên Vũ chỉ ăn một ít như vậy rồi đứng dậy đi lên phòng, trước đó còn nói với cô một câu:
“Ngày mai ba mẹ sẽ đáp chuyến bay về đây, cô biết nên làm thế nào rồi chứ đừng để mẹ tôi phát hiện nếu không lập tức tôi ép cô phải kí giấy ly hôn.”
“Sao tự nhiên ba mẹ lại về đây vậy anh?”
Đan Tâm khó hiểu nhìn anh bởi trước giờ nếu có về thăm cô và Đồng Thiên Vũ thì mẹ chồng cô sẽ gọi cho cô thông báo trước.

Đợt này về đột ngột thế này cô không biết bà có nhìn ra bất hoà giữa hai người hay không.

Cả cô và anh chỉ diễn vở kịch vợ chồng trên danh nghĩa để mẹ anh vui thôi vì một lần bà vô tình nghe thấy Đồng Thiên Vũ đòi ly hôn với cô mà trở nên đau tim phải nhập viện mấy ngày, kể từ đó anh quyết định mỗi khi ba mẹ trở về thì hai người họ sẽ đóng giả cảnh vợ chồng ân ái để ba mẹ anh yên lòng….Cô biết anh khó chịu nhưng phải cắn răng đóng kịch cùng cô…Đan Tâm cũng chỉ có những lúc như thế mới cảm nhận được chút quan tâm ấm áp từ anh dù chỉ là giả nhưng làm cô vui vẻ không ít….Ngu muội như thế đấy…..

Đồng Thiên Vũ thở hắt một cái, nhàn nhạt trả lời:
“Có lẽ mẹ cảm thấy bất thường của hai chúng ta nên muốn về kiểm tra một chút.

Tôi không có ưa cô thậm chí cũng chẳng muốn kết hôn, tôi chỉ muốn mẹ tôi vui thôi nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Vì vậy cô nên làm tròn vai diễn của mình đi, ở bên bà ấy nói chuyện làm bà ấy bớt lo lắng sẽ ít về đây xem chúng ta hơn.”
Nói rồi đi nhanh lên lầu, Đan Tâm nghe lời anh nói mà gượng cười chua xót.

Lời này anh nói với cô rất nhiều lần, cô nghe mãi đã thuộc luôn rồi.

Chồng của cô muốn cô cùng anh diễn kịch nhưng anh đâu biết trái tim của cô cũng biết đau, biết rỉ máu.

Đôi khi cô ước gì ngủ một giấc tỉnh dậy Đồng Thiên Vũ sẽ ôm cô vào lòng nói yêu cô, muốn cô ở bên cạnh.

Nhưng không, đó là do cô ước thôi còn mỗi lần anh gặp ác mộng lại choàng ôm lấy cô gọi tên cô gái anh yêu….Lòng cô không phải sỏi đá cũng vì đó mà đau đớn theo….


Anh chỉ mong mau chóng ly hôn cùng cô để cùng người anh yêu ở một chỗ bên nhau vì vậy nhiều lần anh nói với cô ở bên cạnh mẹ anh nói về chuyện hai người…..Nhưng là cô không đủ dũng khí….Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim cô như có hàng vạn mũi tên đâm vào…..Cô chấp nhận anh chán ghét hận mình cũng không muốn rời xa anh….

Đan Tâm thu dọn lại đồ ăn trên bàn, hôm nay tiếp tục phải bỏ vào túi đem đến cho bé Man ở trụ sở ăn rồi, nếu bỏ thùng rác thì mang tội lắm.

Cô không muốn mình gây nghiệp thêm vì hai tay đã nhuộm đầy máu….Rửa chén xong điện thoại hiện lên tin nhắn, Đan Tâm xách túi đồ ăn ra cổng đem cho một người đàn ông áo đen chạy moto.

Hai người nói với nhau vài câu rồi cô đóng cổng khoá cửa đi vô nhà.

Thở dài nhìn căn nhà lặng im cô cứ nghĩ mình sống ở nơi nông thôn hoang dã vì mới có hơn 7 giờ tối thôi đã phải đóng cửa tắt đèn phòng khách đi lên phòng rồi.

Đồng Thiên Vũ cũng chẳng màng lên xuống xem tivi ở phòng khách làm gì, anh ghét phải chạm mặt cô nên ở mãi trong thư phòng xong việc mới trở về phòng ngủ chính.

Đan Tâm tắm rửa thay bộ quần áo mới rồi ra ngoài thoa kem dưỡng da, cửa phòng lúc này bật mở, Đồng Thiên Vũ đi vào.

“Hôm nay anh có đi gặp mặt mấy người Hàn Chấn Phong không?”
Đồng Thiên Vũ xem điện thoại nhàn nhạt trả lời:
“Bây giờ liền đi”
“Vậy khi nào thì về?”
“Cô không cần quản”
Rồi đứng dậy đến phòng quần áo thay đồ, Đan Tâm ảo não thầm thở dài một hơi.


Đồng Thiên Vũ lái xe ra ngoài, hạ kính xuống mắt không nhìn Đan Tâm chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Khỏi phải chờ tôi, tôi có thể về hoặc không.

Cũng có chìa khoá rồi, cô đi ngủ đi.

Tôi cũng chẳng muốn ngày mai mẹ tôi thấy con dâu yêu quý của bà ấy đôi mắt thâm đen lại trách mắng tôi không chăm lo tốt cho cô.”
Chẳng cần chờ đáp lại lái xe một mạch rời đi luôn.

Đan Tâm nhìn theo anh, trong con ngươi đen bóng ánh lên một điều gì đó.

Cô lấy điện thoại nhấn một dãy số rồi bấm gọi:
“Theo sát chiếc xe có biển số XXXXXXXX người của Mã Lữ Thông đang muốn ám sát chồng của tôi.”
“Dạ được thưa Rose Tỷ”
Đan Tâm tắt điện thoại trong lòng dâng lên sự giận dữ.

Mã Lữ Thông ơi Mã Lữ Thông ông muốn thâu tóm chồng tôi cho con gái ông thì cũng nên nhìn xem đằng sau anh ấy là ai, đứa con gái kia chắc hẳn đang nôn nóng chờ ngày tái ngộ, ông lại muốn làm trò cho cô ta vui sao….? Tôi không thích! Đây là suy nghĩ của cô, cô nhận được mật báo Mã Thức Phương sắp trở về còn biết Mã Lữ Thông muốn giở trò để làm vui lòng con gái ông ta cũng vừa có thể làm bị thương Đồng Thiên Vũ….Cô nào để yên, chồng của cô dù anh lạnh nhạt không yêu nhưng cô không để ai có cơ hội làm hại anh hết…..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi