CHẤT NỮ

Thoạt đầu ở trong mắt Điền cơ, cũng không để chất nữ Ba quốc vào mắt.

Người khác không biết, nhưng mà nàng bởi vì có cữu cữu tại đó, cho nên chắc chắn được rằng nữ tử này đã từng sinh con rồi.

Thái tử điện hạ đưa nàng vào trong phủ, cũng là cho vị ca ca Khương Hòa Nhuận mặt mũi mà thôi. Nhưng Thái tử là người tôn quý cỡ nào, sao lại phải đi giày rách của người ta?

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Dao cơ xuống kiệu, trong lòng lại co thắt lại.

Nàng ta cũng giống như mình, mặc giá y đỏ, thế nhưng giá y không biết do ai may, vô cùng tinh tế, lộ ra vòng eo thon nhỏ chưa đầy nắm tay. Ngực cũng căng tròn, không biết giá y dùng chất liệu gì may, nhưng khi đi đứng lại như có một màn sương đỏ bay lên, lộ ra vẻ phiêu dật như tiên tử trên trời.

Nhìn tới gương mặt nàng ta, mặc dù son phấn bôi chét một lớp dầy, trông y như hôm đó trên đại điện, che bớt đi sắc đẹp, nếu là người khác tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng dung tục khó coi. Thế nhưng tới nàng ta lại không như vậy, mui cao mắt sâu, ngũ quan rực rỡ, dung trang như vậy có vẻ càng xứng với nàng ta, khiến cho nàng ta như thêm mạnh mẽ, ở giữa lại pha thêm chút yêu diễm.

Bách tính đứng chung quanh vây xem, đều ngẩn người ra, bị dung mạo diễm lệ của nàng làm cho rung động la lớn lên, có người kích động xông về phía trước, hô to:

- Trời ơi, quả là tuyệt sắc, diễm lệ!

Quả là mất hết cả thể diện của Lạc An phồn thịnh!

Điền Oánh trong lòng tức giận, nhẫn nhịn nhưng khi nhìn tới đồ trang sức của Dao cơ, đều là trân trâu long nhãn trơn to, mượt mà quý báu dị thường.

Lại nhìn mình và Tào cơ, bởi vì nghe nói Thái tử tiết kiệm, cho nên khi vào phủ phục sức cũng không dám dùng thứ gì xa hoa lãng phí, chỉ là theo quy củ vài ít trâm và vòng tay mà thôi.

Các nàng mặc dù là vương nữ cường quốc, thế mà có ai dám rêu rao như Khương Tú Dao cơ chứ? Vậy mà hiện tại bị nàng ta hạ thấp xuống, trong lòng cả hai người đều không thoải mái.

Quan sát xong, Điền Oánh thu hồi ánh mắt, trong lòng hừ lạnh: "Bất quá là một nữ nhân ngu xuẩn tại Ba quốc được nuông chiều tới mức vô tri, cũng không biết bị nam nhân nào dùng lời lẽ đường mật làm cho thất trinh, hiện tại đã vào phủ Thái tử còn không biết thu liễm, một thân phục trang đẹp đẽ chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt, quan trọng nhất chính là, nàng ta không biết Thái tử ghét mùi son phấn nồng nặc hay sao? Vậy mà còn bôi trét lớp dày như vậy...

Nghĩ đến đây, nàng khẽ liếc mắt nhìn Tào Khê. Có lẽ là sợ mình không đủ sáng chói, vị Tào Khê cũng là một khuôn mặt đầy son phấn.

Điền Oánh thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm đắc ý một trận, cảm thấy may mắn mình có chôn ám tuyến trong phủ, Công Tôn Vô Ngôn sai người đưa tin cho chính mình, nói rằng Thái tử mỗi lần ngửi thấy mùi son phấn trên người nữ tử, đều buồn nôn không ăn được cơm, căn dặn nàng phải chú ý.

Cho nên nàng hôm nay chỉ là thoa một lớp mỏng, hơn nữa đều là phấn khô được đặc chế không có mùi gì hết.

Mặc dù vương nữ Ba quốc xinh đẹp thật đó, thế nhưng Điền Oánh tinh tế suy nghĩ, cũng chẳng thèm đặt nàng vào trong mắt nữa.

Theo nàng ta nghĩ, thiếu phó Khương Tú Nhuận khắp thân mình đều là cấm kị của Điện hạ, dó mới chính là địch thủ chân chính của mình.

Mà Tào Khê cũng nhìn rõ diện mạo của Khương Tú Dao. Chỉ là trong lòng nàng suy nghĩ lại khác biệt hoàn toàn với Điền Oánh. Nàng tự biết dung mạo không bì kịp Điền Oánh, nhưng được Úy hoàng hậu chỉ điểm, liền nghĩ đến tìm trợ lực của người khác.

Dù sao ba người cùng vào phủ, chất nữ Ba quốc của một tiểu quốc yếu đuối, lại có dung mạo xinh đẹp, mặc dù khiến cho người ta trong lòng ghen ghét, nhưng nếu nàng có thể lôi kéo Khương Tú Dao, tự nhiên hai người đối đầu với Điền cơ một người, có thêm Dao cơ tương trợ, địa vị của nàng ở trong phủ cũng vững chắc hơn.

Thế là, khi Khương Tú Dao đi tới, Tào Khê hạ mình nhìn nàng mỉm cười, tỏ vẻ thân thiện.

Khương Tú Nhuận hôm nay trang điểm rất đậm, trang điểm như vậy cũng không phải là vì muốn gây chú ý hay dân chúng khen kinh diễm. Mà bởi vì nàng kẻ mắt đậm hơn cho mắt nhìn có vẻ to lên, đuôi mày hơi hếch lên trên khiến cho dung mạo của nàng cuối cùng khác với "Khương Hòa Nhuận" một chút. Về phần trang phục trên người, đều là do Thái tử thưởng cho, nếu như nàng không mặc, thì quá không nể mặt Thái tử rồi.

Kỳ thật vốn lẽ ra cỗ kiệu này phải được đưa vào trong phủ, sau khi làm lễ với Thái tử thì ai trở về viện người nấy. Ai ngờ được hai vị vương nữ kia khắp nơi tranh giành, ngay cả thứ tự trước sau cũng phân đua hơn thua, cuối cùng lại trở thành cả ba phải xuống kiệu cùng nhập phủ, rước lấy một trận rối loạn ngay trước đại môn.

Nàng hiện tại buồn ngủ mí mắt cũng không mở ra được, mặc dù Tào Khê phóng thiện ý nhìn về phía nàng mỉm cười, nhưng mà nàng cũng lười giả vờ giả vịt, muội muội Dao cơ trước kia tại vương đình Ba quốc là kẻ ngạo mạn, cho nên liền dứt khoát học theo, liếc mắt nhìn Tào Khê một chút, trợn trắng mắt nhìn nàng, sau đó phất tay áo cùng hai người tiến vào cửa hông phủ Thái tử.

Tào Khê tức giận sắc mặt cứng đờ, lại bị Điền Oánh nhìn thấy lấy ra làm trò cười.

Chỉ là Khương Tú Nhuận không biết, ngay khi nàng bước vào đại môn, sau lưng trong đám người phát sinh một trận rối loạn, tựa hồ có người một cước đạp lăn một gian hàng bán dưa, dưa lăn xuống đất bị giẫm đạp khắp nơi.

Người ở gian hàng bán dưa không phải ai khác, chính là Tần Chiếu vừa mới chạy về kinh thành.

Hắn lúc trước bị thái tử quất một trận, liền bị đuổi đến biên quan thủ thành tạn biên cương.

Tần Chiếu thổ lộ với Thái tử chuyện của Khương Tú Nhuận, khiến Thái tử giận dữ, trong lòng một mực thấp thỏm lo âu nàng xảy ra chuyện.

Thế nhưng khi hỏi thăm lại được biết Khương thiếu phó vẫn ở trong phủ Thái tử đương sai, nhàn hạ vẫn đi thư viện đọc sách, cũng không có gì khác thường.

Tần Chiếu lúc đầu nghe vậy, trong lòng thật sự kinh ngạc, có chút đoán không ra trong hồ lô của Thái tử chứa cái gì, cho nên càng lo lắng cho nàng.

Lần này vụng trộm trở về, chính là ôm tâm tư, muốn tới phủ Thái tử xem nàng có khỏe không.

Vừa mới vào kinh thành, liền thấy bách tính thành Lạc An đang tiến về phủ Thái tử, trong đám người hắn biết được hôm nay là ngày Thái tử cưới ba vị bình thê vào cửa.

Tần Chiếu cũng chẳng hứng thú với chuyện Thái tử thú thê, nhưng hắn vạn lần không ngờ, ẩn mình trong đám người đợi hồi lâu, trong đám phụ tá đứng ở cửa nghênh đón tân nương cũng không nhìn thấy thân ảnh Khương Tú Nhuận, ngược lại một trong ba vị nương tử từ trong kiệu bước ra, chính là bóng hình hắn trông ngóng nhiều ngày nay.

Nàng mặc nữ trang, so với hắn tưởng tượng còn xinh đẹp hơn ngàn lần, một thân giá y rực rỡ  nhuộm đỏ cả đôi mắt hắn.

Có trời mới biết, hắn chờ đợi vị nữ tử này vì mình mặc nữ trang, điểm phấn tô son, mặc hồng trang, được hắn dùng đại kiệu tám người khiêng đón vào cửa Tần gia như thế nào.

Thế nhưng bây giờ, chuyện hắn sốt ruột hi vọng đã lâu đều hóa thành bọt nước.

Tần Chiếu cảm thấy ngực như bị thiêu đốt khó chịu, lời Thái tử quở trách hợp lý hợp tình như còn văng vẳng bên tai.

Hắn vốn tưởng rằng Điện hạ đối với hắn là hận rèn sắt không thành thép mà thôi. Hiện giờ hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, biểu hiện ngày hôm đó của Điện hạ rõ ràng là ghen tuông.

Mà khi hắn lại nói rõ với Điện hạ mình ái mộ nữ tử Ba quốc này, vậy mà Thái tử còn thừa dịp điều hắn tới biên quan, nhanh chân cưới nàng vào cửa.

Loại cảm giác này, tựa như Thái tử manh mẽ cướp đoạt chính thê của hắn vậy, trong lòng cảm giác như bị cả hai người phản bội.

Nhất thời ngực hắn nổ tung khó chịu không tự kiềm chế được, nhấc chân liền bay lên đá một cước sạp dưa bày bên cạnh, khiến cho đám người quanh đó chửi mắng ầm lên.

Hắn lần này vụng trộm hồi kinh, thấy hành động vừa rồi của mình làm kinh động đến thị vệ trước phủ thái tử, hắn liền lấy một thỏi bạc từ trong ngực ra ném cho người bán hàng rong, sau đó nắm chăt hai tay, xoay người bước nhanh đi.

Vụ náo loạn trước cửa phủ trong nháy mắt cũng tan.

Ba vị vương nữ vào phủ liền dời bước tới hành lễ với Thái tử. Nào ngờ tới, Thái tữ vẫn đang ở thư phòng, ba vị vương nữ lần lượt ngồi xuống, chờ đợi Thái tử đại giá.

Chỉ là ba vị này vương nữ ngồi nhìn nhau rất gượng gạo, không ai nói lời nào, trong sảnh yên tĩnh cực kỳ. Khương Tú Nhuận thầm nghĩ: Đống công văn kia sớm hôm qua đã duyệt hết cmn rồi.

Phía dưới mọi người đều biết Thái tử nghênh đón ba vị vương nữ vào cửa, nên sẽ không đưa công văn tới. Thái tử đại khái chẳng bận gì cả, muốn các nàng ngồi đây để lập quy củ đây mà.

Mãi lâu sau, mới nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng tới, Điền Oánh cùng Tào Khê trên mặt đều mặt lộ thần sắc mong đợi, chờ đợi gặp mặt Thái tử.

Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe tiếng bước chân kia liền cảm giác không ổn.

Nàng phụng dưỡng Phượng Ly Ngô đã lâu, trong lòng biết vị Thái tử ngày thường chính là bộ dáng lạnh băng, khi đi đường bước chân đều vững chắc không nhanh không chậm.

Nhưng lúc này tiếng bước chân của Điện hạ so với ngày thường dồn dập hơn nhiều, rõ ràng là trong lòng mang theo lửa giận...

Thái tử không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc, ngày đại hỉ còn muốn nổi giận, nàng thật muốn thay hay hoàng hoa khuê nữ kia làm bạn cả đời bên cạnh hắn bi ai.

Khi gương mặt tuấn mỹ của Phượng Ly Ngô xuất hiện trong đại sảnh, Khương Tú Nhuận nhìn trộm hắn, quả nhiên tức giận rồi, khóe mắt đuôi mày vậy mà mang theo sát khí bừng bừng.

Vốn Thái tử đã cho hai vị ma ma của hai vương nữ Điền Tào lui về. Thế nhưng Úy hoàng hậu lại phái nữ quan đến nói chuyện với thái tử.

Chỉ nói đêm đầu tiên sau tân hôn, Thái tử nghỉ tại sân viện Tào Khê để bảo trì mặt mũi cho Tào cơ. Cho dù Tào Khê không phải lựa chọn tốt nhất trong lòng Thái tử, nhưng vẫn nên nể mặt mẫu hậu một chút.

Không riêng như vậy, vì để phòng Thái tử lá mặt lá trái, hoàng hậu còn ban cho hắn canh "Bổ dưỡng", để nữ quan giám sát hắn uống vào, vốn là canh bổ dương nhóm lửa, hơn nữa hoàng hậu còn phái hai vị ma ma giám sát sân viện của hai vương nữ còn lại, tránh cho các nàng không hiểu quy củ Đại Tề, sau này đi loạn trong cung đình, chọc hoàng hậu không vui.

Đêm tân hôn, còn đưa hai ma ma tới giám sát, rõ ràng chính là muốn quấy nhiễu hai vị vương nữ, không cho các nàng tìm cơ hội để Thái tử sủng hạnh, mà để cho cháu gái mình là Tào Khê được uống bát canh đầu tiên này.

Úy hoàng hậu biết rõ tính cách nhi tử, mặc dù hắn đối với mình có rất nhiều bất mãn, thế nhưng cũng muốn duy trì hiếu đạo với bên ngoài, cho nên khi bà ban canh trợ hứng chính là đường hoàng dùng tên tuổi ngự tứ của hoàng đế, khiến cho hắn không thể khước từ.

Đã khởi lửa, thì phải có nữ nhận dập lửa. Đầu tiên ngăn chặn hai phòng kia, cho dù nhi tử có không thích Tào Khê, thì cũng phải ở một đêm với nàng.

Rút được thẻ đầu này, có khi một đêm liền mang thai, đến lúc đó vị trí chính phi không phải là vật nằm trong túi Tào Khê sao.

Úy hoàng hậu đối với nhi tử ngang ngược đã quen, cho dù bây giờ Phượng Ly Ngô trưởng thành, thế nhưng trong lòng của bà, Phượng Ly Ngô vẫn giống như đứa trẻ trong lãnh cung giận thì sẽ la hét cho thỏa thích.

Đáng tiếc nhi tử của bà từ khi mười bốn tuổi ra ngoài lập phủ riêng, tính cách thay đổi như thế nào, Úy hoàng hậu chưa từng phí tâm tìm hiểu.

Bà cũng không biết, bát canh kia ban thưởng cho nhi tử, chính là đoạn tuyệt cơ hội được sủng hạnh của cháu gái mình.

Khi Phượng Ly Ngô ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn ba nữ tử trước mắt.

Khuôn mặt Tào Khê được ánh nắng chiều đỏ chiếu vào mặt, xấu hổ mang e sợ nhìn hắn, cũng không đổi được một chút động tình của Phượng Ly Ngô.

Lúc này vị nhàn nhạt của thảo dược trong miệng hắn còn chưa tan hết, nên khi Phượng Ly Ngô liếc nhìn nàng một cái cũng chỉ cảm thấy chán ghét.

Điền cơ còn được một chút, trang điểm nhạt, thanh nhã và điềm đạm, nếu không phải lúc trước ở tiệc trà của Mộc Phong tiên sinh, thấy tận mắt thấy nữ tử này tiếu lý tàng đao, bên dưới còn giấu bộ mặt khác, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận một hai, nhưng hôm nay nhìn cũng không hiểu sao lại chỉ thấy phiền lòng.

Người cuối cùng, chính là người đang cố mở to hai mắt, có thể coi là nàng ta đang ngủ gật, gương mặt có chút ủ rũ của nữ tử.

Trên mặt trát mấy cân phấn nước? Da thịt mịn màng đều che hết bên dưới, môi cũng tô màu đỏ rực chói mắt... Cách trang điểm dung tục như vậy, mà sao nhìn vẫn thấy xinh? Hừ hừ, khiến cho người ta không nỡ dời mắt.

Nghe nói lúc nãy ở ngoài cửa phủ, nữ tử này khiến dân chúng hỗn loạn chen đạp, còn hất đổ cả một sọt bán dưa, có thể thấy được nàng ta là một đồ vật không thể bớt lo lắng được.

Có thời gian rảnh, phải dạy dỗ nàng, không thể để bộ mặt xinh đẹp động lòng người như vậy đi rêu rao. Nếu thích như vậy, thì chỉ có thể ở trước mặt hắn...

Phượng Ly Ngô mặt âm trầm, trong suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng đột nhiên mở miệng nói:

- Khi nãy tại thư phòng, nữ quan Triệu phu nhân dẫn người tới đưa canh bổ cho Cô, nhưng hai ma ma kia lại không cẩn thận đánh đổ nghiên mực Đoan Khê trên thư án của Cô, kia chính là vật ngự tứ, cho dù là người của mẫu hậu cũng không thể làm càn như vậy được. Ngày đại hỉ của Cô, không nên thấy máu, mang người trói vào bao tải, buộc đá dìm xuống sông đi!

Triệu phu nhân đứng bên cạnh Tào Khê, bộ dáng thận trọng. Nghe đến đó, mắt của bà trợn lên- Cái nghiên mực kia, rõ ràng là Thái tử tự tay đập mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi