CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Linh hồn của Lâm Duyệt đã nằm trên mái nhà của Ngô Đồng Trai ở phía tây nam Lâm phủ ba ngày rồi, lúc này hắn đang nghe những lời khuyên can giả dối vọng lại từ trong sân, rồi chỉ có thể trợn mắt câm nín. Hắn thầm nghĩ, nếu như gặp phải chuyện rối ren thế này, thì với tính cách dễ nổi nóng lại không chịu thiệt của hắn, chắc chắn sẽ trực tiếp vung nắm tay đánh người.

Cũng may hắn không được sinh ra trong cái thời đại mà đạo hiếu còn lớn hơn trời này, hắn là người của thế kỷ 21 hiện đại, là một đứa trẻ mồ côi. Ngoại trừ việc làm sao để bản thân sống vui vẻ thoải mái, hắn không cần phải lo nghĩ quá nhiều về chuyện hiếu thảo hay không. Còn triều đại này là Đại Tề, một triều đại không hề có tiếng tăm gì trong sách lịch sử của thế kỷ 21.

Nhân vật chính vừa được người ta vớt lên ở dưới kia cũng tên là Lâm Duyệt, ngoại hình cũng giống hắn đến bảy, tám phần. Chỉ có điều, vẻ ngoài của hắn ngông cuồng ngạo nghễ, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn qua là biết không dễ chọc vào, còn người kia lại là cô độc mà nhẫn nhịn.

Có lẽ cũng vì cái duyên có tên tuổi và ngoại hình tương tự nhau, cho nên lần này linh hồn Lâm Duyệt của thời hiện đại thoát xác, thoát đến tận Đại Tề không hề được sử sách ghi lại này.

Đúng vậy, Lâm Duyệt từ lâu đã quen với chuyện linh hồn thoát xác này, thậm chí còn luyện tập và nắm bắt kỹ năng này. Dù sao thì mỗi lần sau khi hắn ngủ say, hoặc là uống say đến nỗi bất tỉnh thì linh hồn đều sẽ thoát ra. Lúc chín tuổi là lần đầu tiên xảy ra chuyện kỳ quặc này, Lâm Duyệt hết sức kinh hoàng, không chớp mắt mà nhìn cơ thể của chính mình đang ngủ say trong thinh lặng.

Dù hắn bình thường có to gan đến đâu thì vẫn phải hoảng sợ trước tình cảnh này, hắn sợ không về được cái vỏ của mình nữa, sợ sẽ có cô hồn dã quỷ ở đâu đó đến chiếm xác mình, sợ có đạo sĩ từ đâu đến xem hắn như yêu quái mà thu phục, lại càng sợ mình cứ mãi ở trong trạng thái hồn lìa khỏi xác này, cô độc vì không có ai nhìn thấy mình, không ai biết chuyện đã xảy ra.

Sau này, hắn phát hiện dù linh hồn của mình có thoát ra rồi, cũng sẽ không bị hồn ma khác chiếm xác, hơn nữa xung quanh dường như cũng chỉ có một linh hồn là hắn, lại càng không ai có phép thuật đến bắt mình. Dần dần, vì cảm thấy chán nên linh hồn của hắn bắt đầu bay ra ngoài.

Ban đầu, hắn chỉ có thể bay trong phạm vi đường kính một trăm mét, muốn đi xa hơn nhưng không được, thời gian bay đi cũng không dài, khoảng chừng mười mấy phút là đã đau đầu. Sau đó nữa, hắn luyện tập dần, mỗi ngày đều có thể bay xa hơn một chút, thời gian thoát đi cũng ngày càng kéo dài, trước khi hắn gặp nạn, mỗi lần hắn đã có thể bay khắp cả thành phố, tổng thời gian dài mười hai tiếng đồng hồ.

Hơn nữa mấy năm nay hắn còn thử nghiệm xem linh hồn của mình có thể chạy đến chiếm xác người khác hay không, phát hiện là không thể thì hắn cũng yên tâm hơn. Vì như vậy thì hắn có thể tự nói với mình rằng hắn không phải là loại cô hồn dã quỷ ngoài kia, chỉ vì thể chất đặc biệt hơn người khác mà thôi. Mãi đến bây giờ, hắn đã có thể khống chế việc linh hồn mình thoát ra một cách tự do. Nếu như thật sự không muốn nửa đêm bay ra ngoài, thì chỉ cần khi ngủ cứ nghĩ rằng mình không muốn ra ngoài, vậy là hắn có thể ngủ một giấc bình yên.

Vả lại, nhờ kỹ năng đặc biệt này, Lâm Duyệt có thể tránh được không ít tai họa. Ví dụ như thời còn đi học, có một người bạn thân cùng ký túc xác muốn tìm cách gài bẫy lừa tiền của hắn, rồi đến khi đi làm, có đồng nghiệp ghen tị với thành tích của hắn, cố ý gài bẫy hãm hại.

Lần nào hắn cũng dựa vào khả năng này mà biết trước kế hoạch của những người đó, hoặc là phát hiện những hành vi bất thường của bọn họ, sau đó tặng lại cho những kẻ muốn xem trò cười của mình một cái tát thật kêu.

Lâm Duyệt là trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, chẳng có vướng bận gì, sở hữu khả năng này cũng chẳng khác nào có một cái máy gian lận trong đời mình, sống hai mươi năm bình yên vô sự, thậm chí trong mắt người khác, hắn được xem là cực kỳ may mắn. Địa vị của hắn trong công ty rất cao, là một linh vật được người người sùng bái. Ông chủ công ty vô cùng yêu thích hắn, chỉ thiếu mỗi việc là treo ảnh hắn lên mà thắp vài nén nhang nữa thôi.

Theo lời ông chủ, Lâm Duyệt biết cố gắng, đáng tin cậy, chịu khó làm việc mà vận may còn lớn nữa. Hợp đồng nào chỉ có 50% cơ hội ký kết, chỉ cần Lâm Duyệt ra tay là đảm bảo 100% thành công.

Bản thân Lâm Duyệt không có chí hướng cao xa gì, cũng chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng khả năng của mình để làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Hắn cảm thấy tiền đủ tiêu là ổn, cũng không phải cứ có hợp đồng lớn thì nhất quyết phải kéo về công ty mình. Hắn có nguyên tắc của bản thân, nếu đã là hợp đồng mà công ty không thể hoàn thành, thì dù tiền có nhiều hắn cũng không ký.

Hắn chỉ nghĩ rằng bản thân có thể sống một cuộc sống không cần lo nghĩ về tiền bạc, ung dung tự tại vui vẻ là đủ rồi. Còn về phần đời sống tình cảm, những năm này hắn đã nhìn thấy hết lòng người hiểm ác, cũng có vô số người cả nam lẫn nữ tiếp cận hắn với đủ loại mục đích. Bản thân hắn tuy rằng trời sinh đa nghi lại lãnh đạm, nhưng cũng chưa từng thoát hồn đi theo dõi người yêu của mình.

Chỉ tiếc sau vài lần bị lừa gạt tình cảm, hắn cũng không còn suy nghĩ phải yêu đương gì nữa, thậm chí còn dự định độc thân cả đời.

Lâm Duyệt rất tự biết mình, hắn biết tính cách của mình không tốt, nóng tính lại hay làm mất lòng người khác, rất nhiều người không ưa hắn, nhất là những ai đã từng bị hắn vạch mặt. Nhưng hắn không muốn thay đổi, ngày nào cũng khoác lên vẻ ngoài mày nhìn ông ngứa mắt thì mày làm được gì.

Hẳn là vì ông trời cũng không vừa mắt với tác phong kiêu căng của hắn, hay có lẽ một ngày nọ ông trời phát hiện ra hắn nằm ngoài quy luật của đất trời này, chính là một cái bug, một loại virus, vì thế quyết định diệt trừ hắn.

Ngày hôm đó, Lâm Duyệt tan làm như bình thường, khi đang đứng chờ đèn đỏ, đứa trẻ đứng bên cạnh hắn làm rơi quả bóng, cứ thế lăn vào giữa dòng xe cộ. Đứa trẻ đó hẳn là rất yêu thích quả bóng, không buồn nghĩ ngợi gì đã vùng ra khỏi tay người mẹ, lao ra giữa dòng xe đông đúc trên đường cái, sau đó, bốn về vang lên tiếng thắng xe cùng tiếng gào thét kinh hoàng của người phụ nữ.

Khuyết điểm của Lâm Duyệt nhiều đến nỗi đếm không hết, nhưng hắn có một ưu điểm, chính là rất dễ mềm lòng với trẻ con, có lẽ nguyên nhan là do khi hắn là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ cơm không đủ ăn. Vì vậy khi đó nhìn thấy dáng vẻ đứa bé ngơ ngác hoang mang đứng giữa đường, hắn không kịp nghĩ ngợi gì đã lao ra ngoài, đẩy đứa bé sắp bị xe đâm sang một bên.

Ký ức cuối cùng của hắn là bản thân bị tông bay, sau đó ngã mạnh xuống đường, hai mắt tối đen, đau đến ngất đi.

Chỉ có điều không ai ngờ rằng sau một cú tông đó, linh hồn của Lâm Duyệt bị ném về thời Đại Tề lạ lùng này. Những năm này, Lâm Duyệt chưa bao giờ rời khỏi xác mình quá lâu, nhiều nhất cũng chỉ mười hai giờ mà thôi. Mà hiện giờ hắn đã rời xác bảy mươi hai giờ rồi, nói không chừng thì cảnh sát cũng đã điều tra rồi.

Hôm nay hắn u buồn nghĩ đời này chắc mình không còn hy vọng quay về nữa rồi. Cũng không biết bây giờ cái xác của mình ra sao, còn sống hay đã chết rồi. Hắn là người có nhà có xe, tiền trong tài khoản ngân hàng mỗi tháng sẽ tự động chuyển đến trại trẻ mồ côi.

Nhưng càng nghĩ càng thấy buồn mà, hắn còn chưa sống tự do tự tại đủ đâu.

Còn vị Lâm Duyệt bị đuối nước nằm bất tỉnh dưới kia là con trai trưởng của nhà họ Lâm, năm nay mười bảy tuổi. Ba ngày nay, linh hồn của Lâm Duyệt rảnh rỗi bay lang thang khắp trong phủ, nghe người trong phủ nói chuyện rồi cũng góp nhặt ra được nguyên nhân vì sao mọi người đều không thích người này.

Phải nói rằng mê tín phong kiến có thể hại chết người, nghe nói rằng Lâm Duyệt này mạng rất cứng, khắc người thân, vì vậy không được yêu thích.

Nói đến nhà họ Lâm thì không thể không nói đến ông cụ Lâm trước. Đời cha của ông cụ ngày xưa chọn sai phe cánh, Hoàng đế vừa lên ngôi đã bất mãn đủ điều với nhà họ, còn chuẩn bị nhổ rễ mang ra làm củi đốt. Cũng may mắn nhà họ Lâm lại có được ông cụ, năm xưa ông có chút tình cảm với Hoàng đế, còn từng có ơn cứu mạng. Cộng thêm bản thân ông cụ làm việc cẩn trọng, tính tình ôn hòa khiêm tốn, giỏi suy đoán ý nghĩ trong lòng người khác, thế mà lại có thể ôm chặt đùi Hoàng đế, vừa khóc lóc than thở tranh thủ tình cảm, cuối cùng nhà họ Lâm mới có thể vượt qua mấy năm gian khó đó.

Ông cụ Lâm hiện nay đang giữ chức Thượng thư Lại bộ, là cận thần của thiên tử. Thượng thư Lại bộ nắm giữ việc thăng quan, miễn nhiệm, sát hạch của toàn bộ quan viên trong nước, nhất định phải là người thiên tử rất tin tưởng mới có thể đảm nhiệm.

Ông cụ Lâm có ba đứa con trai, một trưởng nữ một thứ nữ, trưởng nữ Lâm Ninh gã xa tận biên quan, thứ nữ Lâm Tĩnh gả cho một vị hàn lâm thăng chức nhờ thi cử. Trong nhà họ Lâm, người thuận buồm xuôi gió nhất những năm gần đây chính là con trưởng của ông cụ, Lâm Trung, hiện đang giữ chức Thị lang Hộ bộ, Lâm Trung cũng là một trong những quan viên được Hoàng đế xem trọng, nếu không thì cũng chẳng có cơ hội được vào Hộ bộ. Con thứ hai là Lâm Hiền, làm quan ở Giang Nam, nhậm chức Tuần phủ Lưỡng Giang, cực kỳ nổi bật. Chỉ duy nhất có đứa con thứ ba Lâm Lương là không thành tài, quyên tiền mua được một chức quan, treo tên ở Công bộ.

Gia đình ông cụ Lâm có thể xem như vinh quang vô hạn ở kinh thành, vô số người muốn nịnh nọt. Nhưng ông cụ cũng có một cái nhọt trong tim mà không dám nói, chính là con trưởng của Lâm Trung hiện giờ, cũng chính là đứa cháu đích tôn Lâm Duyệt của ông.

Nói ra thì Lâm Duyệt cũng không phải không tốt, nhưng mà mạng quá cứng. Khi ra đời thì vô cùng gian nan, mẹ hắn là Trương thị bị khó sinh, vật vã một ngày một đêm, trải qua bao nhiêu khó khăn mới sinh được hắn thì lại bị rong huyết sau sinh, suýt nữa thì mất mạng. Cũng may sau cùng còn cứu được, chỉ là sức khỏe kém đi nhiều.

Sau khi Lâm Duyệt được một tháng, Lâm Trung khi đó vốn đang chuẩn bị thi Hội lại đột nhiên bị gãy chân, không thể đi thi, chỉ còn cách chờ thêm ba năm. Mà chuyện khiến người ta nghẹn lời nhất chính là ông ngoại của Lâm Duyệt – Trương học sĩ, khi Lâm Duyệt tròn ba tháng, ông ta viết chiếu lệnh thì phạm phải tên húy của Hoàng đế, thế là bị đuổi ra khỏi kinh thành.

Ông cụ Trương cũng là cận thần của thiên tử, cứ thế phải dắt cả nhà ra đi, trên dưới Lâm phủ bắt đầu bàn luận, cho rằng hình như từ khi vị thiếu gia Lâm Duyệt này ra đời, mọi chuyện trong phủ đều không thuận lợi. Trong phủ người đông, ai cũng lén lút nói Lâm Duyệt là khắc tinh, là sao chổi trời sinh, cho nên kỳ thi của Lâm Trung bị quét đi mất, mà nhà ngoại cũng bị quét ra khỏi kinh thành.

Người nhà họ Lâm ban đầu không tin, nhưng đến khi ông cụ Lâm bỗng dưng ngã gãy chân, ngay ngày hôm sau, bà cụ Lâm liền ôm Lâm Duyệt lên chùa Nam An xin gặp Huệ Minh đại sư. Huệ Minh đại sư tự mình xem, nói Lâm Duyệt mang mệnh Phá Quân, là kẻ cô độc, cũng tức là có thể khắc người thân của mình.

Huệ Minh đại sư vừa phán xong, Trương thị liền ngất đi. Bà cụ Lâm vốn còn rất yêu thương cháu trai, nhưng vì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, lại nghe nói Lâm Duyệt mang mệnh khắc người nhà, rồi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện nhà thông gia bị đuổi đi chắc chắn là do Lâm Duyệt hại, vì vậy nên rất chán ghét Lâm Duyệt.

Nhưng dù mọi người có chán ghét cậu ta hay không, Lâm Duyệt vẫn là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, không thể chỉ vì chuyện đoán mệnh hư vô này mà chà đạp. Vậy nên sau khi Trương thị tỉnh dậy cũng chỉ im lặng khóc, rồi tự mình chăm sóc Lâm Duyệt.

Hơn hai năm sau, sức khỏe của Trương thị được chăm sóc rất tốt, cuối cùng lại mang thai, lần này là song thai. Vào thời gian Lâm Trung thi Hội, Trương thị sinh được một đôi song sinh long phượng, ngay sau đó, Lâm Trung trúng Hội Nguyên.

Ai cũng khen ngợi cặp song sinh của nhà họ Lâm là may mắn, là người có phúc. Trong lòng Trương thị cũng thầm nhủ, mọi người đều nói sinh đôi khó, nhưng bà lại cảm thấy hai đứa con sau này dễ sinh hơn Lâm Duyệt rất nhiều, gần như không phải chịu nhiều đau đớn, hơn nữa chúng ra đời cũng vừa đúng lúc.

Khi đó, Lâm Trung vốn định sau khi thi Hội xong sẽ nạp thiếp cho vui cửa vui nhà. Kết quả có cặp song sinh này ra đời, Lâm Trung liền từ bỏ ý định đó, còn thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc Trương thị, nhẹ nhàng an ủi bà, hai người dường như đã quay về giai đoạn khi vừa thành thân.

Còn ông cụ Lâm vì muốn bày tỏ niềm vui của mình, tự đặt tên cho hai đứa trẻ, anh trai tên Lâm Như An, em gái là Lâm Như Ý, có nghĩa là bình an như ý.

Hai đứa trẻ bình an như ý vừa ra đời, nhà họ Lâm lại càng bỏ mặc Lâm Duyệt. Cụ bà chỉ sợ Lâm Duyệt xung khắc với cháu trai cháu gái có phúc của mình, muốn mang hai đứa trẻ về tự nuôi. Trương thị đương nhiên không thể đồng ý, nhưng lời của bà cụ thì bà cũng chẳng dám phản bác, chỉ im lặng khóc cả một đêm.

Sau cùng, Trương thị đến chỗ bà cụ, không biết nói những gì,, nhưng sau khi trở lại, Lâm Duyệt được đưa đến Ngô Đồng Trai phía tây nam hẻo lánh nhất trong Lâm phủ sống một mình.

Thêm vào đó, khi Lâm Duyệt sinh ra bị kẹt lại trong bụng mẹ khá lâu, sức khỏe vốn đã yếu ớt, thường đau đầu lại hay nóng sốt, mấy năm nay vẫn phải nhờ vào Trương thị cẩn thận chăm chút.

Sau khi cậu dọn đến Ngô Đồng Trai, Trương thị cũng miễn cho cậu đến thỉnh an buổi sáng mỗi ngày, chỉ cần mùng một và mười lăm hàng tháng đi là được, thời gian còn lại thì chăm sóc sức khỏe cho tốt, không cần quan tâm nhiều đến lễ tiết.

Người trong Lâm phủ đều nói rằng Trương thị thật sự yêu thương đứa con trưởng mà người khác chán ghét, còn Lâm Duyệt thì sống trong một góc tây nam mười bốn năm ròng, hiện giờ hắn đã mười bảy.

Cũng vì lý do sức khỏe nên Lâm Duyệt rất ít khi ra khỏi cửa, cậu cũng biết bản thân không được yêu thích, tính cách lạnh lùng cô độc, lại rất nhẫn nhịn. Nhưng nhờ cái danh hiệu xung khắc cả nhà chụp trên đầu, Lâm Duyệt vẫn vô cùng nổi tiếng ở kinh thành.

Hôm nay là ngày Lâm phủ tổ chức tiệc mừng xuân, buổi tiệc này cũng rất có tiếng, người được mời đều là những nhân vật có máu mặt ở kinh thành. Ngoại trừ người lớn giao thiệp, lớp trẻ cũng tranh thủ lúc này mà gặp mặt nhau. Vậy mà giữa lúc ồn ào náo nhiệt này, Lâm Duyệt lại rơi xuống hồ nước trong vườn, cháu đích tôn nhà họ Lâm không đâu lại rơi xuống nước, hiển nhiên là một việc lớn, phải cẩn thận điều tra, vì thế mới có tình cảnh hiện tại.

Chưa kể đến việc sức khỏe của cậu không tốt, nên lần này ngay cả thầy thuốc cũng nói e rằng không cứu được, bởi thế mà nguyên nhân cậu ngã xuống lại càng trở thành một việc trọng đại.

Nghe tỳ nữ dưới kia vừa khóc nức nở vừa nhận tội, Lâm Duyệt trên mái nhà khinh bỉ bĩu môi. Hắn thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ hít thở không thông của Lâm Duyệt thế kia, e rằng là không thể tỉnh lại nữa rồi. Lần này ngoài cái danh khắc tinh ra, hẳn là cậu ta sẽ bị chụp cho cái mũ làm nhục tỳ nữ của mẹ mình, cắm thêm hai cái sừng mà rời khỏi nhân gian.

Có điều cho dù cậu có tỉnh lại, thì với tính cách cam chịu của mình, chắc cũng chẳng nói thêm gì trừ một câu mong rằng tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân tra xét rõ ràng.

Còn nếu là hắn, đảm bảo phải đám người này biết mặt, cái gì mà tội này tội kia, chẳng phải chuyện mình sống sao cho thoải mái mới là quan trọng nhất hay sao? Nghĩ vậy, Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy đầu mình trì xuống, giống như có một bàn tay vô hình đang kéo hắn xuống vậy, rồi sau đó hắn thấy hai mắt tối đen.

Chờ sau khi hắn ý thức được, thì đã thấy trước ngực nặng nề như bị đá đè, hít thở không thông. Lâm Duyệt chậm rãi mở mắt, bên tai toàn là tiếng ồn ào.

Lâm Duyệt chớp mắt, hắn nhìn lên tấm màn mỏ trên đỉnh giường, phát hiện mình đã biến thành đứa cháu đích tôn Lâm Duyệt trên đầu mang danh xung khắc, còn sống rất uất ức của Lâm phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi