CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Nói xong lời trêu cợt này, Lâm Duyệt bèn trực tiếp xuyên qua cửa sổ bay mất, hắn chỉ có một cái đầu và một cái cổ, phần còn lại đen như mực, nhìn qua vừa buồn cười lại vừa đáng sợ. Nhưng Tề Nhiễm không quá để tâm, y chớp chớp mắt, hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Duyệt rồi, bàn tay đang cầm kẹo đường siết lại thật chặt, nổi cả gân xanh.

Kẹo đường này làm theo hình tượng của y, Lâm Duyệt nói đã nếm rồi, nếm chỗ nào rồi? Quà xin lỗi vì vô lễ, cái vô lễ này chẳng phải là hắn đã…… nghĩ đến đây, Tề Nhiễm cảm thấy mặt mình nóng bừng, gần như cả cổ cũng đỏ lên vì giận rồi.

Có điều sau khi Lâm Duyệt xông vào nói bừa, chút cảm xúc rối rắm, buồn bã và phiền não trong lòng Tề Nhiễm đã bị sự xấu hổ và giận dỗi thay thế. Tề Nhiễm nhìn khung cửa sổ mà linh hồn của Lâm Duyệt vừa đi qua, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, chắc không phải Lâm Duyệt đặc biệt đến thăm y chứ nhỉ, cầm theo kẹo đường rồi cố ý nói lời đường đột, khiến cho y quên đi những thứ không nên nghĩ nhiều.

Tề Nhiễm rũ mắt, nhìn que kẹo đường nặn thành hìn tượng của mình, sau đó nhẹ nhàng đưa kẹo đường đến bên miệng, thử cắn một cái, kẹo đường liền thiếu mất nửa cái đầu. Tề Nhiễm không có biểu cảm gì, nhìn que kẹo đường đã hỏng chỉ còn lại nửa cái đầu kia, thầm nghĩ, Lâm Duyệt nói một câu thật đúng, chính là kẹo đường quả thực rất ngọt. Cắn một miếng là trong miệng chỉ toàn vị đường, ngọt đến phát ngấy.



Lâm Duyệt trở về từ Đông cung liền ngủ một giấc thật yên ổn, trước khi ngủ, hắn còn nghĩ đến dáng vẻ sửng sốt của Tề Nhiễm sau khi nghe mình nói, thầm nghĩ y phản ứng như thế, sợ là kẹo đường kia chỉ có một kết cục là bị ném vào thùng rác mà thôi.



Lâm Duyệt ngủ rất ngon, nhưng đêm nay có rất nhiều người không ngủ được. Trong cung là những người liên quan trực tiếp đến sự việ c vừa xảy ra như Hoàng đế, An quý phi, Mai phi, Tề Tĩnh, Tề Anh đều không ngủ được, mà ngoài cung, nhà họ An, nhà họ Phỉ cũng đèn đuốc sáng trưng.

Khi bà cụ Phỉ vừa nghe thấy tin tức trong cung truyền đến, nóng ruột đến nỗi miệng nổi mụn nước lên. Tuy rằng sau cùng vẫn là tin tốt, nhưng bà vẫn không thể không lo lắng. Thái tử là cháu ngoại của bà, Mai phi là con gái ruột, dù ai xảy ra chuyện không may thì cũng chẳng khác nào cầm dao rạch vào tim bà. Bà cụ vốn còn định trực tiếp dâng thiếp xin vào cung, nhưng bị Phỉ Hạ và Phỉ Cẩm khuyên can.

Phỉ Hạ nói: “Thưa mẫu thân, việc đã đến nước này thì chỉ có thể chờ ngày mai con vào gặp Thái tử, hỏi rõ tình huống rồi người hãy vào cung.”

Phỉ Cẩm cũng nói: “Thưa mẫu thân, Thái tử không xảy ra chuyện gì cả, người đừng lo lắng, tất cả chờ ngày mai rồi nói.”

Hai người ra sức khuyên can bà cụ Phỉ, nhưng bà vẫn đứn gngồi không yên. Bà nhìn Phỉ Hạ bằng đôi mắt đẫm lệ, nói: “Sao lại thế chứ? Gần đây nương nương cứ thấy tim bị đau, vẫn không chữa khỏi được, chẳng lẽ thật sự bị ai đó lợi dụng sơ hở sao? Thuật yểm bùa là cấm kỵ trong cung, tuy Hoàng thượng không tìm thấy chứng cứ gì ở Đông cung, nhưng cũng đã bao vây Đông cung, chẳng phải là không tin Thái tử đó sao?”

Phỉ Hạ cúi đầu đáp: “Thưa mẫu thân, dù là Mai phi bị người ta lợi dụng sơ hở để hãm hại Thái tử, thì Thái tử cũng đã hóa giải nguy hiểm rồi, người yên tâm đi. Ngày mai con liền đi dò hỏi rõ ràng mọi việc, Hoàng thượng vẫn luôn tin tưởng Thái tử, sẽ không vì thế mà có suy nghĩ khác đâu.”

Bà cụ Phỉ sao có thể thật sự yên lòng, nhưng Phỉ Hạ và Phỉ Cẩm nói cũng có lý, bây giờ bà không thể vào cung được, bà cụ thở dài, nói: “Các con về trước đi, ta cũng nghỉ ngơi.”

Nói rồi, bà cụ về phòng mình. Phỉ Hạ và Phỉ Cẩm chờ bà nghỉ ngơi rồi mới lặng lẽ ra ngoài.

Trên đường trở về nơi ở của mình, khi sắp chia tay, Phỉ Cẩm nhìn Phỉ Hạ sắc mặt bình tĩnh, gọi một tiếng đại ca. Phỉ Hạ nhìn sang lão, đôi mắt bình thản. Bề ngoài Phỉ Hạ rất giống thư sinh, nhưng từ nhỏ Phỉ Cẩm đã sợ ông. Lão biết người như Phỉ Hạ thật sự nổi giận thì đáng sợ đến thế nào, cái danh hiệu La Sát trên chiến trường không phải là để không.

Phỉ Cẩm cố nén nỗi sợ trong lòng, nói: “Đại ca, chuyện trong cung……”

“Phỉ Cẩm.” Phỉ Hạ ngắt lời lão, nói: “Nếu đệ còn muốn nhận ta làm đại ca, thì hãy tìm cho An Ninh một nhà chồng tốt mà gả đi. Có nhà họ Phỉ chúng ta sau lưng, nhất định không để cho con bé phải chịu thiệt. Đệ đừng nghĩ đến chuyện trong cung nữa, cung cấm là nơi ăn thịt người. Hôm nay Thái tử lâm vào cảnh này, ngày mai cũng có thể đến lượt An Ninh.”

Phỉ Cẩm thấp giọng nói: “Đại ca nói gì thế, đệ đã không còn ý định gả An Ninh cho Thái tử nữa rồi. Đại ca, nếu trong lòng huynh đã có quyết định về việc này, vậy đệ cũng không nói nhiều nữa, ngày mai đệ cùng huynh đi gặp Thái tử.”

Phỉ Hạ nhìn Phỉ Cẩm đang cúi đầu, đáy mắt hiện lên sự thất vọng, nói: “Vậy đệ đi đi.”

Phỉ Hạ về đến nơi ở của mình, Hàn thị còn đang nói chuyện với Phỉ Thanh, Hàn thị thấy sắc mặt ông không tốt, bèn đi rót trà. Phỉ Thanh đến bên Phỉ Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha làm sao vậy? Còn đang lo lắng cho Thái tử điện hạ sao? Không phải đã nói là không tìm thấy gì đó sao?”

Phỉ Hạ lắc đầu đáp: “Không có gì, cha biết con và Thái tử điện hạ vốn thân thiết. nhưng việc này không phải là việc con nên xen vào, mấy ngày này con bớt vào cung một chút, đừng để Hoàng thượng thấy con càng thêm phiền.”

Câu trước Phỉ Thanh nghe xong thì còn cảm thấy bình thường, nhưng đến câu sau thì không vui rồi, hắn kêu lên: “Cha, cha nói gì vậy, khi nào thì Hoàng thượng thấy con phiền chứ? Mỗi lần thấy con, không phải đều rất vui đó sao?”

Phỉ Hạ nói: “Hoàng thượng nể mặt con thôi, nếu không thì cái đầu của con đã sớm rơi xuống đất bao nhiêu lần rồi.”

Phỉ Thanh giơ hai tay nói: “Được được được, con biết rồi. Cha, cha đừng cằn nhằn con nữa.”

Khi trên trời vang lên tiếng sấm, Phỉ Hạ cho Phỉ Thanh về phòng, Phỉ Hạ nhìn ra cửa sổ, thấp giọng nói: “Trời còn phải biến đổi, biết đâu chừng nhà họ Phỉ cũng phải đổi theo.”

Phỉ Thanh không nghe rõ ông nói cái gì, bất giác ngoảnh đầu lại, đây là lần đầu tiên hắn thấy sự già nua trên nét mặt Phỉ Hạ, tựa như rất hoang mang, rất bất lực vậy.

Phỉ Thanh bỗng nhiên thấy thật khó chịu.

Lúc này, Phỉ Cẩm đứng trước cửa sổ thư phòng mình nhìn mưa, lão biết mình đã khiến cho Phỉ Hạ nghi ngờ rồi. Tuy Phỉ Hạ là Phỉ hầu gia, chống đỡ cả nhà họ Phỉ, nhưng ông một lòng chỉ nghĩ về biên quan, rất ít khi chú ý đến việc trong nhà, nếu cho lão một chút thời gian, lão có thể làm cho thần không hay quỷ không biết.

Nhưng gần đây quá nhiều việc xảy ra nằm ngoài kế hoạch của lão, An Ninh vào Đông cung là thứ nhất, nếu An Ninh không vào Đông cung, vậy thì lão và Mai phi đã mất đi một cánh tay đắc lực bên cạnh Thái tử. Thái tử bị ám sát ở hành cung Lạc Sơn, không phải là người lão sắp xếp, nhưng khi đó lại chỉ có mình Tề Anh không bị thương. Lão căn bản không nghĩ đến việc để Tề Anh xuất hiện trước mắt mọi người trong thời gian này, để dời sự chú ý, lão không thể không sai thích khách đi chỉ điểm Phỉ Hạ là chủ mưu.

Lão biết Hoàng đế và Thái tử sẽ không tin Phỉ Hạ làm vậy, nhưng lại có thể khiến sự chú ý của mọi người dời đi phần nào. Sau đó, Tề Nhiễm thậm chí còn không thẩm vấn, trực tiếp phán bọn thích khách đang cắn chặt Phỉ Hạ thành thích khách Nam Chiếu. Khi đó, trong lòng Phỉ Cẩm xuất hiện một ý nghĩ thoáng qua, nếu Phỉ Hạ bị Hoàng đế và Thái tử hiểu lầm, vậy thì có thể sẽ chuyển sang đứng về phía lão và Mai phi hay không.

Chỉ tiếc mọi việc không như ý muốn, sau cùng Phỉ Hạ bình yên vô sự. Mà hẳn là lúc này, lão đã lộ sơ hở trước mặt Phỉ Hạ, dù sao thì lão cũng không thể nắm giữ toàn bộ nhà họ Phỉ trong tay, tuy người mà lão sai khiến đã che giấu nhiều tầng thân phận, nhưng nếu Phỉ Hạ muốn điều tra, thì sớm muộn gì cũng tìm ra lão.

Có điều đến giờ Phỉ Hạ vẫn không có chứng cứ, về phần căn bệnh của Mai phi, Phỉ Cẩm biết rõ. Lão thấy việc này không thể tiếp tục được nữa, dứt khoát bàn với Mai phi, một khi đã như vậy thì không bằng để Thất hoàng tử và Thái tử trực tiếp trở mặt đi.

Nếu hãm hại thành công, tìm ra tội chứng từ trong Đông cung, dù Hoàng đế có tin Tề Nhiễm hay không, giữa y và Tề Anh cũng sẽ có khúc mắc. Nhưng kết quả mọi việc vẫn nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ, không tìm thấy bất cứ thứ gì trong Đông cung.

Nhưng như vậy cũng tốt, Tề Anh và Tề Nhiễm cũng vẫn có khoảng cách rồi. Bây giờ chỉ có một điều khiến Phỉ Cẩm khó chịu chính là nhà họ Phỉ, hiện giờ nhà họ Phỉ không phải là thiên hạ của lão, lão không thể làm chủ.

Nếu mọi việc thuận lợi thì lão cũng không cần phải nóng lòng ra tay như vậy, Phỉ Hạ cũng sẽ yên lòng trấn thủ biên cương như từ trước đến giờ. Đáng tiếc, tất cả đều mất khống chết. Nhưng còn may là mấy năm nay lão đã tốn không ít công sức trong âm thầm, vẫn có vài người của nhà họ Phỉ một lòng theo lão, những người đó và thế lực sau lưng bọn họ là thứ mà lão có thể mang đi khi cần thiết.

Cơn mưa này đến quá đột ngột, mưa rả rích cả một đêm, đến nửa đêm thì càng mưa càng lớn. May mắn là khi đến bình minh thì mưa nhỏ lại, chẳng mấy chốc sau, trời trong.



Tề Nhiễm tỉnh lại như bình thường, Cát Tường đang giúp y chỉnh trang quần áo. Tề Nhiễm nhìn chính mình trong gương đồng, ngày hôm qua y sợ kẹo đường bị phát hiện ra thì người khác lại hốt hoảng, tưởng rằng có thích khách đi vào Đông cung mà không để lại dấu vết, sau cùng phải cố mà ăn cho hết. Bây giờ vẫn còn cảm giác ngọt ngấy trong miệng, y chau mày nói: “Lát nữa phái người đi thăm Lâm Duyệt.”

Cát Tường sững người một chút rồi cười đáp: “Thái tử thật quan tâm đến Lâm đại nhân, nô tài thấy mà cũng phải ghen tị. Nô tài lập tức sai người đi.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, sau đó nói bâng quơ: “Hắn bị thương, uống thuốc chắc là rất đắng, hắn sẽ không thích, vậy mang thêm chút gì đó cho hắn đi.”

Cát Tường nghĩ nghĩ rồi nói: “Bẩm Thái tử, hôm qua ngài vừa tặng cho Lâm đại nhân nhiều trân bảo, trong kho của chúng ta cũng có một số nhân sâm, hà thủ ô gì đó mà Hoàng thượng ban thưởng, tác dụng rất tốt cho vết thương, hay là nô tài sai người mang hai cây khoảng trăm tuổi cho Lâm đại nhân?”

Tề Nhiễm nhìn Cát Tường một cái, lành lạnh nói: “Nhà họ Lâm sẽ thiếu nhân sâm sao? Những thứ này còn cần Cô ban tặng? Hắn không thích thuốc đắng, thích ăn đồ ngọt. Cô nhớ trước cổng Thanh Đường Môn phố Nam có bán kẹo đường, rất ngọt, ngươi sai người mua hết mang tặng.”

“Kẹo đường?” Cát Tường không khỏi co giật, hắn cẩn thận hỏi lại: “Bẩm Thái tử, kẹo đường kia là đồ chơi cho trẻ con, ngài sợ Lâm đại nhân uống thuốc đắng, bên Minh Vị Trai có mấy món điểm tâm ngọt rất khá, còn chuyên dâng vào trong cung nũa. Điểm tâm này dù sao cũng ngon hơn kẹo đường kia chứ, giấy gói cũng đẹp, cầm đi cũng tiện phải không.”

Mà quan trọng nhất là Đông cung ban thưởng cho quan viên, người ta nhận xong lại thấy một tá kẹo đường, việc này mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm.

Như thể Lâm Duyệt bị chán ghét đến thế nào mới được ban thưởng cái thứ không đáng tiền như thế chứ.

“Cát Tường, Cô bảo ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó, ở đâu ra nhiều lời thừa như vậy?” Sắc mặt Tề Nhiễm xấu đi rồi, y nói: “Bảo người thợ làm kẹo đường kia nặn kẹo đường thành dáng vẻ của Lâm Duyệt hết, cho hắn giải sầu tìm vui, có vui thì vết thương mới mau lành.”

Cát Tường không dưng bị Tề Nhiễm mắng cho một câu, cũng không dám nói thay cho Lâm Duyệt nữa, im lặng giúp Tề Nhiễm đeo ngọc bội lên thắt lưng xong mới đi làm việc kia.

Khi người của Đông cung đến nhà họ Lâm, ông cụ Lâm và Lâm Trung đều đã lên triều, Lâm Duyệt thì vừa uống xong thuốc đắng, thấy nội giám Đông cung nâng một sọt được đậy vài đỏ vào, nói là Thái tử tặng. Lâm Duyệt mở lớp vải đỏ phủ trên sọt ra thì nhìn thấy thứ mà Tề Nhiễm tặng, hắn không nhịn được cười, thầm nhủ, Thái tử này thật là nhỏ mọn mà, không chịu thiệt chút nào.

Có điều trước mặt nội giám Đông cung, hắn vẫn rất nễ tình, trực tiếp cầm một cái lên, cười tủm tỉm, nói: “Ta vừa uống thuốc xong, miệng đắng muốn chết luôn, không ngờ Thái tử điện hạ lại cho đưa thứ này đến, thật sự là cảm kích quá.”

Sau đó Lâm Duyệt đứng trước mặt nhóm nội giám, chậm rãi cắn một miếng.

Thật sự là ngọt muốn ngấy.

Mấy nội giám đưa đồ cũng thấy ngượng ngùng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, hôm nay hàng kẹo đường chắc là vui muốn chết rồi, không nói đến mới vừa mở hàng, mà còn nhặt được một khách hàng lớn nữa chứ.

Viên nội giám cười đáp: “Thái tử cũng nhớ đến Lâm đại nhân, tặng đồ ngọt cũng là vì sợ Lâm đại nhân bị đắng. Đừng tưởng kẹo đường này không đáng mấy đồng tiền, nhưng ngụ ý rất tốt, tượng trưng cho việc Thái tử điện hạ hy vọng ngày sau Lâm đại nhân không còn phải chịu khổ, chỉ có ngọt ngào.”

Lâm Duyệt nghe thái giám này bịa chuyện nói bừa, vẫn rất nể mặt mà gật đầu, tỏ ra đồng tình với lý giải của hắn, còn nói thêm: “Vậy thì làm phiền công công thay ta cảm tạ Thái tử điện hạ.”

Thái giám kia vội đáp: “Lâm đại nhân thích là tốt rồi.”

Thái giám tuy nói thế nhưng trong lòng lại thầm nhủ, Lâm Duyệt trông có vẻ rất thích, nhưng mà sao lại cười quỷ dị thế như, ăn cũng có vẻ quỷ dị nữa.



Sau khi nội giám Đông cung đi không lâu, đám người nhà họ Lâm đến chỗ Lâm Duyệt thăm dò tình huống nhanh chóng biết được, mới sáng sớm mà Lâm Duyệt đã nhận được một sọt kẹo đường do Thái tử đưa đến, nhìn qua có vẻ đến cả trăm cây.

Khi đó, Trương thị và Vương thị cùng với con cháu trong nhà đều đang ở chỗ bà cụ Lâm, bà cụ nghe tin này xong thì nhìn sang Trương thị mà nói: “Xem con trai tốt của cô kìa, làm việc thì không ra gì, Thái tử tặng quà cũng phải chọn thứ hiếm lạ như thế. Ta từng này tuổi rồi, lần đầu tiên nghe nói Đông cung ban thưởng một sọt kẹo đường.”

Vương thị lập tức há miệng hùa theo: “Không phải hôm qua Lâm Duyệt bị thương ở Đông cung đó sao, Thái tử còn đau lòng nó nữa đây.”

Trương thị khẽ cười, đáp: “Đệ muội nói đúng, nhất định là Thái tử sợ Duyệt Nhi tủi thân nên mới ban thưởng đó mà. Kẹo đường là của Thái tử ban thưởng, số lượng lại nhiều thế, nhất định là người trong nhà đều có thể nếm thử.”

Vương thị lăc đầu mỉm cười, nói: “Đại tẩu đừng nói thế, Lâm Duyệt nhà chúng ta đúng là không tầm thường. Món kẹo đường này chỉ dùng để dỗ dành người ta, Thái tử còn muốn dỗ nó vui kìa, người khác làm gì có vinh hạnh này.”

“Nói lắm thế?” Bà cụ Lâm nghe vậy thì xụ mặt: “Cô có biết vừa rồi mình nói năng ngông cuồng đến đâu không? Thái tử cần phải dỗ dành người khác sao? Thứ kẹo đường này chẳng qua là đồ trẻ con mà thôi, chỉ e Thái tử đang chê cười Lâm Duyệt còn nhát gan hơn cả trẻ con. Bà già ta đây làm gì có phúc mà hưởng.”

Vương thị mím môi không nói gì, Trương thị thì chậm rãi cúi đầu, Lâm Như Ý ngồi bên cạnh bà cụ Lâm cũng mím môi im lặng.

Tin tức mới sáng sớm mà Lâm Duyệt đã được Thái tử ban cho hơn trăm cái kẹo đường đã nhanh chóng truyền ra khắp kinh thành. Rất nhiều người đang nghĩ, xem đi, Lâm Duyệt đắc tội Thái tử không nhẹ rồi, ban thưởng mà cũng có thể làm cho qua như thế sao. Quả thực chẳng khác gì đi trên đường bốc đại một nắm đồ mang đến, không biết Lâm Duyệt này có hối hận hôm đó mình đã ngất ở Đông cung hay không.



Tề Nhiễm không nghĩ đến việc mình tặng kẹo đường mà còn có thể gây nên sóng gió, y rửa mặt xong, vừa ăn hai miếng cháo trắng thanh đạm thì đã được Hoàng đế gọi đi rồi.

Khi y đến nơi, sắc mặt Hoàng đế có vẻ không vui, Hoàng đế chỉ lên ngự án của mình, nói: “Văn Trúc kia nghe đồn là không chịu nổi tran tấn nên chết rồi. Đây là lời khai của cô ta, con đọc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi