CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Lâm Duyệt có hơi không hiểu ý của Tề Nhiễm, hắn vốn không định hỏi thêm, nhưng khi thấy Tề Nhiễm cầm sách lên đọc như đang ngụy trang, hắn mỉm cười hỏi: “Thái tử có ý gì thế?”

Tề Nhiễm không buông sách xuống, mắt vẫn nhìn thẳng vào trang sách, bình thản đáp: “Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói mà thôi.”

Lâm Duyệt nhỏ giọng nói: “Thái tử thuận miệng nói một câu, nhưng sẽ khiến ta hiểu lầm đó.”

Cuối cùng thì Tề Nhiễm cũng đặt quyển sách đang che trước mắt mình xuống, y nhìn Lâm Duyệt bằng đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng bên trong thật khó phân biệt ý nghĩa, y khẽ nhướn hàng chân mày dài mảnh thanh tú, chậm rãi nói: “Vậy ngươi hiểu lầm cái gì, nói cho Cô nghe thử.”

Lâm Duyệt không ngờ Tề Nhiễm lại hỏi như vậy, hắn định mở miệng theo bản năng, tất nhiên là hiểu lầm ngươi có ý với ta. Nhưng sau cùng Lâm Duyệt lại nuốt ngược lời này xuống, hắn nghĩ Tề Nhiễm là Thái tử, lại còn là trai thẳng nữa chứ, mình không nên nói ra những lời ái muội như thế. Vì vậy, Lâm Duyệt chỉ cười đáp: “Không có gì, không hiểu lầm, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Ừ.” Tề Nhiễm đáp một tiếng, sau đó tiếp tục cầm sách lên che trước mặt. Lâm Duyệt nhìn y, rất muốn nhắc nhở là y cầm sách ngược. Nhưng lại cảm thấy bây giờ không thích hợp nói điều đó, vì vậy hắn đổi đề tài: “Ta đi nhìn xem phản ứng của quan lại trong triều giúp ngươi.”

Vừa rồi bọn họ ở trong đại điện, bên phía Ngự thư phòng có nhóm người của ông cụ Lâm đang chờ, bây giờ chắc là đang bàn bạc việc này với Hoàng đế.

Vốn đã có sẵn bậc thang để xuống, Tề Nhiễm cũng nên thuận theo đề nghị của Lâm Duyệt, để hắn đi dò xét tình hình, nhưng thấy Lâm Duyệt vội vàng muốn bỏ đi như vậy, y lại không vui, thản nhiên nói: “Không cần đi, phụ hoàng lúc này chắc cũng không có tâm trạng gặp triều thần đâu.”

Lâm Duyệt dài giọng à một tiếng, chậm rì rì nói: “Nếu trong cung đã không còn việc gì nữa, vậy ta về trước đây. Cơ thể của ta ngủ cả sáng cả đêm, người ta nhìn vào cũng không hay lắm.”

Tề Nhiễm khẽ nghiêng người, lộ ra đôi mắt nhìn về phía hắn, bình thản đáp lời, Lâm Duyệt liền quay người bay đi. Không biết vì sao, Lâm Duyệt cứ cảm thấy ánh mắt Tề Nhiễm nhìn hắn rời đi rất là sắc bén, khiến hắn chột dạ.

Lâm Duyệt đi rồi, Tề Nhiễm mới sa sầm nét mặt ném sách lên bàn, có điều sức mạnh và góc độ lại không chuẩn xác lắm, tình cờ chạm phải bình hoa có tạc hình hoa lê trên bàn.

Bình hoa lắc lư một hồi, sau cùng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Trong lúc đó, Tề Nhiễm vẫn cứ nhìn chiếc bình lảo đảo mà lại không vươn tay ra đỡ. Nếu y ra tay, chiếc bình cũng sẽ không vỡ.

Cát Tường đứng hầu ngoài điện nghe thấy tiếng bình hoa vỡ thì giật thót tim, tưởng rằng Tề Nhiễm đang nổi giận vì chuyện của Tề Anh. Hắn do dự một lát rồi mới đứng ngoài cửa lên tiếng hỏi: “Thái tử không sao chứ?”

Tề Nhiễm im lặng một lát rồi đáp: “Không sao, vào thu dọn một chút.”

Giọng nói hoàn toàn không khác gì ngày thường, nhưng Cát Tường vẫn cứ cảm thấy Tề Nhiễm không vui. Hắn không nghĩ nhiều, có rất nhiều lời an ủi mà chính hắn cũng không dám mở miệng vào lúc này. Cát Tường tự mình vào dọn sạch mảnh vỡ bình hoa, sau đó lại sửa sang lại bàn sách.

Khi hắn chuẩn bị cầm đồ đạc ra ngoài, Tề Nhiễm đột nhiên lên tiếng, y hỏi: “Cát Tường, Cô hỏi ngươi, nếu ngươi có một thứ vốn rất bình thường, vô tình lại phát hiện ra đó là một báu vật quý hiếm, vốn nó chỉ thuộc về một mình ngươi. Nhưng có một ngày ngươi nhận ra người khác cũng có khả năng phát hiện được bảo vật này, ngươi sẽ làm thế nào?”

Cát Tường biết rõ Tề Nhiễm sẽ không vô duyên vô cớ hỏi điều này, nhưng hắn lại không rõ báu vật mà Tề Nhiễm nói đến là cái gì. Hắn do dự một phen rồi mới cười cười, cẩn thận trả lời: “Bẩm Thái tử điện hạ, gia sản của nô tài đều do ngài vả các quý nhân trong cung ban thưởng, tất cả đều là báu vật của nô tài, nô tài cũng có thể xem là được dựa dẫm vào ngài, không ai dám làm khó. Nếu muốn so sánh, giả sử có người có khả năng cướp đồ của nô tài, vậy nô tài phải giấu nó thật kỹ trước đã.”

“Nếu có một ngày không giấu được nữa thì sao?” Tề Nhiễm lại hỏi.

Cát Tường lén liếc y một cái, Tề Nhiễm đang nhìn chằm chằm vào Cát Tường bằng ánh mắt rất sâu xa, Cát Tường thấy mà giật mình, vội đáp: “Chủ nhân của nô tài là Thái tử điện hạ, sao có thể không giấu được chứ?”

Cát Tường cảm thấy sau khi Tề Nhiễm nghe câu trả lời của mình thì sắc mặt càng xấu đi, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng nô tài cho rằng nếu báu vật đã là của nô tài, như vậy có nghĩa là nó có duyên với nô tài, người khác không thể cướp được.”

Tề Nhiễm sững người nhìn Cát Tường, nhìn đến nỗi Cát Tường bắt đầu toát mồ hôi lạnh thì y mới thu lại ánh nhìn, chậm rãi nói: “Lui xuống đi.”

Cát Tường đi rồi, Tề Nhiễm mới thôi giữ lưng mình thẳng tắp, mà dựa vào ghế. Y rất để tâm đến việc Tề Tĩnh có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Duyệt, ban đầu Lâm Duyệt chỉ là một bóng đen, một linh hồn xuất hiện trước mặt y, khi đó y vừa trở lại từ kiếp trước, vẫn còn đang chìm trong khủng hoảng và bất lực, vì vậy căn bản không suy nghĩ nhiều về trạng thái của Lâm Duyệt.

Sau đó hai bên hợp tác, Lâm Duyệt giống hệt như bản thân hắn miêu tả, hắn không quan tâm gì cả. Khi hợp tác, y cũng có đề phòng Lâm Duyệt nhưng lại chưa bao giờ ra tay thăm dò sự tín nhiệm giữa hai người, còn Lâm Duyệt lại hoàn toàn không đề phòng, hắn rất lạnh nhạt, đứng đó nhìn từng hành động của y, nhưng lại không cho rằng y tàn nhẫn.

Có lúc Tề Nhiễm vui mừng khi Lâm Duyệt ở đó, y là người, cũng sẽ có lúc khó chịu. Kiếp này y vừa hãm hại anh em, vừa ném đá giấu tay, thủ đoạn bẩn thỉu. Tề Nhiễm không hề hối hận, cũng chưa từng muốn có ai hiểu mình, tựa như việc y sống lại lần nữa vậy, không ai có thể hiểu được.

Lâm Duyệt khác biệt, Lâm Duyệt thấy được tất cả thủ đoạn của y, nhưng lại không hề chán ghét, hắn vẫn luôn ở cạnh y, tựa như đó là một việc rất bình thường. Không biết từ khi nào, y đã không còn đề phòng Lâm Duyệt nữa. Y thậm chí còn quen thuộc với việc Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại xuất hiện, nói ra những điều có vẻ không ra gì những lại khiến tâm trạng y khá hơn. Y cũng đã quen với một linh hồn chỉ có mình y nhìn thấy, dù bề ngoài vô tình nhưng lại rất quan tâm đến y.

Lâm Duyệt lắm lúc quả thật không ra gì, nhưng Tề Nhiễm lại thích tính cách của hắn như vậy.

Đương nhiên Tề Nhiễm vẫn tin tưởng Lâm Duyệt, dù Tề Tĩnh có nhìn thấy hắn thì Lâm Duyệt cũng sẽ không lựa chọn khác đi. Nhưng Tề Nhiễm vẫn có hơi lo lắng, nhớ lại lần đầu tiên Tề Tĩnh có vẻ như phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Duyệt, Tề Nhiễm vốn đã có một suy nghĩ, nhưng lúc đó lại không quá để tâm, nhanh chóng chôn giấu tận đáy lòng.

Lần này thì y bắt đầu cảm thấy bất an, vì Tề Tĩnh là kẻ lên ngôi đế vương kiếp trước, còn là vì ánh mắt Tề Tĩnh nhìn vào bên cạnh y lúc đó vừa sắc bén lại tràn ngập nghi ngờ và lo âu. Tề Tĩnh có mệnh đế vương, còn y lại chiếm ưu thế sống lại một lần nữa. Bây giờ Tề Nhiễm không thể ngăn mình nghĩ, phải chăng Tề Tĩnh chính là chân long thiên tử người ta thường nói, vì vậy có thể cảm ứng được cả trạng thái linh hồn của Lâm Duyệt. Vậy điều đó phải chăng có nghĩa là sau cùng y vẫn phải thua, còn Lâm Duyệt sớm muộn gì cũng bị Tề Tĩnh phát hiện.

Chẳng lẽ thật sự lại lâm vào tình cảnh tính toán chu toàn vẫn thua trắng hay sao.

Tề Nhiễm hoang mang, không biết vì sao đột nhiên nhớ lại lời của Huệ Minh đại sư. Ngày đó trong thiền phòng của Huệ Minh đại sư, ông ta bảo Lâm Duyệt phải rời nhà để tránh nạn, để sau này có thể luân hồi. Lại nói y quá cố chấp khiến vận mệnh thay đổi, bảo y buông bỏ chấp niệm, để mọi thứ trở lại vị trí ban đầu của nó. Khi đó y chỉ một lòng muốn thắp đèn trường minh cho Phỉ Thanh, không nghĩ nhiều đến lời nói của Huệ Minh đại sư, bây giờ nghĩ lại, phải chăng Huệ Minh đại sư kia đã nhận ra cái gì, nên mới nói như vậy?

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm cảm thấy đau đầu rồi, y lắc đầu, ánh mắt dần dần trở nên sáng trong. Y đứng lên, hai tay ấn trên bàn, thầm nhủ, kiếp này không ai có thể ngăn cản y trở thành đế vương, dù Tề Tĩnh có mệnh đế vương cũng không được, không ai có thể cướp đi Lâm Duyệt.



Sau khi Lâm Duyệt quay lại cơ thể của mình thì vẫn nằm yên trên giường thẫn thờ suy nghĩ, hắn cảm thấy trạng thái của Tề Nhiễm hôm nay không đúng lắm, dường như nhận ra vấn đề gì đó, nhưng bản thân hắn lại không muốn mình nghĩ nhiều. Tề Nhiễm là Thái tử của Đại Tề, là Hoàng đế tương lai của thời cổ đại này. Ngày sau cần phải thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con, mới có thể giữ vững hoàng vị.

Còn hắn lại chỉ là một linh hồn lang thang từ thế giới khác vô tình bay lạc đến đây, tuy tính cách hắn lạnh nhạt, nhưng cứ mãi phiêu bạt như thế cũng sẽ cảm thấy vô vị, cho nên khi phát hiện ra Tề Nhiễm có thể nhìn thấy, có thể chạm vào mình, hắn cảm thấy dường như không còn buồn chán như trước nữa.

Tính cách Tề Nhiễm khá là mâu thuẫn, một mặt, y là Thái tử ôn hòa nhã nhặn, mặt khác lại có thể diệt trừ tất cả những ai cản đường mình mà mặt vẫn không đổi sắc. Lâm Duyệt đi theo y, một phần là vì buồn chán, một phần là muốn xem thử y sẽ đi được đến bước nào.

Bây giờ quan hệ hợp tác giữa bọn họ có vẻ khá nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt thở ra một hơi thật dài, hắn nghĩ chỉ trách mình lắm miệng, nếu không hỏi nhiều thì đâu có xảy ra nhiều việc như vậy?

Vào lúc Lâm Duyệt nghĩ những việc linh tinh này, có người đến thông báo là vương tử Nam Chiếu – Việt Tú đến thăm.

Lâm Duyệt muốn xua đuổi hết những suy nghĩ vẩn vơ của mình, nên quyết định đi gặp Việt Tú.

Việt Tú trong mắt người ngoài luôn giữ vẻ ngượng ngùng e dè, Lâm Duyệt không muốn xem cậu ta đóng kịch, thế là cho người hầu xung quanh ra ngoài hết rồi mới lên tiếng hỏi: “Lúc này vương tử đến thăm là có việc gì sao?”

Việt Tú tuy đã sống một thời gian yên ổn ở Đại Tề, nhưng thân hình vẫn rất gầy yếu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Cậu ta chắp tay với Lâm Duyệt, đáp: “Ta nghe nói Thanh Ngưng Hương của Nam Chiếu xảy ra chuyện trong cung, nên đặc biệt đến hỏi thăm ân nhân.”

Lâm Duyệt giữ nét mặt lạnh nhạt, đáp: “Mấy ngày này ta cũng không vào cung, không rõ ràng lắm.”

Việt Tú vội nói: “Ân công hiểu lầm ý ta rồi, từ sau lần trước, ta đã có thể trực tiếp dâng tấu xin gặp Hoàng thượng, nhưng thời gian này thì không tiện lắm. Ta muốn nhờ ân công giúp đỡ giới thiệu với Thái tử điện hạ, ta cho rằng dù sao cũng phải biết được vấn đề nằm ở đâu mới tốt.” Nói đến đây, Việt Tú lại cười khổ, “Nam Chiếu nằm ở nơi hẻo lánh, lương thực không nhiều, thời gian này lại không ngừng chuyển đồ đến Đại Tề, trong lòng ta vẫn lo lần này Hoàng thượng mà trách tội thêm, thì e rằng Nam Chiếu không thể duy trì được nữa rồi.”

“Ngươi có suy nghĩ gì thì cứ thẳng thắn nói với Hoàng thượng và Thái tử, ta chỉ là một viên quan nhỏ chẳng có chức vị gì, còn không thân thiết với Thái tử điện hạ, sợ rằng không thể giúp ngươi truyền lời rồi.” Lâm Duyệt không có phản ứng quá lớn với điều mà Việt Tú nói.

Việt Tú nóng ruột, muốn nói gì đó, đúng lúc này thì một người hầu chạy vào, hoảng hốt nói: “Thưa thiếu gia, Thái tử điện hạ đến.”

Lâm Duyệt sửng sốt, ngạc nhiên đến nỗi không dám tin, hỏi lại: “Thái tử điện hạ sao lại đến lúc này?”

Việt Tú thì hoàn toàn khó hiểu, không giúp thì thôi, tự nói mình không thân với Thái tử điện hạ chẳng phải quá giả tạo đó sao.

“Nghe giọng điệu của Lâm đại nhân hình như là không hoan nghênh Cô đến thì phải.” Tề Nhiễm mặc áo trắng chậm rãi xuất hiện trước mặt Lâm Duyệt, y lạnh lùng nói. Khi nhìn thấy Việt Tú, Tề Nhiễm khẽ nhướn mày, thần sắc tỏ ra khó dò: “Vương tử Việt Tú cũng ở đây, xem ra quan hệ giữa vương tử và Lâm đại nhân không tầm thường.”

Lâm Duyệt và Việt Tú vội vàng đứng lên, Việt Tú cảm thấy dường như Tề Nhiễm khá bài xích mình, vội nói: “Tiểu vương đang chuẩn bị đến bái kiến Thái tử điện hạ, chỉ có điều không biết tâm trạng Thái tử điện hạ ra sao, nên mới đến hỏi thăm Lâm đại nhân. Thái tử điện hạ và Lâm đại nhân có việc cần bàn, vậy Tiểu vương xin cáo từ trước, ngày sau lại vào cung.”

Việt Tú nói xong thì chắp tay chào Lâm Duyệt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chờ cậu ta đi rồi, Lâm Duyệt mới nhìn lại Tề Nhiễm đang mặc thường phục, lại nhìn ra sau lưng y, hỏi: “Sao ngươi lại ra khỏi cung vào giờ này?”

Tính thời gian thì hắn vừa rời khỏi hoàng cung chưa bao lâu, Tề Nhiễm đã khởi hành rồi, còn đến thẳng nhà họ Lâm.

Tề Nhiễm không đáp lời, y nhíu mày nhìn nơi ở của Lâm Duyệt, đánh giá một phen rồi mới nói: “Chỗ của ngươi cũng thật yên tĩnh.”

Lâm Duyệt nhếch khóe miệng: “Nơi này hẻo lánh, tất nhiên là yên tĩnh rồi. Ngươi ra ngoài không dẫn theo người sao? Sao nhìn cứ như một mình một ngựa đến vậy?”

Tề Nhiễm nhìn hắn, đáp: “Cô chuẩn bị đến Hình bộ, bên ngoài có nghi trượng*, vừa lúc đi nang qua đây thì ghé vào xem thử.”

Lâm Duyệt đáp: “Ừ.”

Sao không khí lành lạnh thế nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi