CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Lâm Duyệt nhìn thẳng vào mắt Tề Nhiễm, nói: “Ta nghĩ cái gì không quan trọng, quan trọng làem còn chưa nói rõ, rốt cuộc có phải là vì không thể buông tay với nàng ta rồi mới có vẻ đứng ngồi không yên thế này không? Lúc trước Phỉ An Ninh suýt nữa đã trở thành Thái tử phi, tuy rằng không phải ai cũng biết chuyện này, nhưng mà ta biết. Nghe nói Thái tử điện hạ khi xưa cũng có ý với tiểu thư nhà họ Phỉ, chẳng qua là sau này phát hiện ra âm mưu của Mai phi và Phỉ Cẩm nên mới từ chối mà thôi. Nếu không thì đã thân càng thêm thân, tốt càng thêm tốt đó sao.”

Ban đầu Lâm Duyệt nói những lời này vẫn còn là định an ủi Tề Nhiễm, nhưng càng về sau càng có vẻ chua, chua đến nỗi chính hắn cũng cảm nhận được, chứ đừng nói đến đương sự Tề Nhiễm.

Có điều, Lâm Duyệt hoàn toàn không có ý định bỏ qua chuyện này như trước kia, hắn vẫn cứ nhìn Tề Nhiễm, vẻ mặt nửa cười nửa không cười rất là không đứng đắn. Tề Nhiễm thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ý Lâm Duyệt. Y thôi cười khổ, vẻ mặt trở nên rất trịnh trọng, y hạ thấp giọng, vô cùng chân thành nói: “Không liên quan đến nàng ta, kiếp này ta chưa từng để tâm đến nàng, làm sao có thể thương xót cơ chứ?”

Còn kiếp trước, kiếp trước y không quen biết Lâm Duyệt, càng không thân thiết, cho nên không nhắc đến thì không tính là che giấu.

“Nếu đã vậy, em cần gì phải khó chịu chứ? Vì Thất hoàng đệ kia sao?” Lâm Duyệt vén vạt áo ngồi xuống, lấy tay chống cằm: “Hai người là huynh đệ cùng cha khác mẹ, lại còn sinh ra trong hoàng tộc. Người ta vẫn nói rồng sinh chín con, mỗi đứa mỗi khác. Dù chỉ là một địa chủ có vài đứa con trai, khi lớn lên cũng sẽ tranh giành tài sản của địa chủ cơ mà. Hơn nữa hiện giờ có ba hoàng tử, trong mắt không phải vài thứ vàng bạc châu báu, mà là giang sơn ngàn dặm. Ai thắng sẽ trở thành chủ nhân của cả thiên hạ này, nói lời nào cũng là miệng vàng lời ngọc, làm việc gì cũng là có lệnh của trời. Mấy ngày huynh đệ này của em có suy nghĩ riêng cũng là điều hợp lý thôi, em cần gì phải để tâm đến Thất hoàng tử.”

Tề Nhiễm cười, giọng nói của y có vẻ buồn bã: “Ban đầu hắn thật sự không có lòng tranh đoạt, chẳng qua là Mai phi nương nương ép hắn thành ra như thế.”

“Long người dễ đổi thay.” Lâm Duyệt lười biếng nói: “Mối quan hệ rối rắm này của em hiển nhiên không thể chu toàn mọi mặt được. Nếu Mai phi kia chịu yên phận, nói không chừng hai người còn có thể trở thành một đôi huynh đệ mà người ta ngưỡng mộ trên sách sử, nhưng mẫu thân của hắn lại không chịu yên phận. Nếu em muốn đảm bảo tình nghĩa huynh đệ, thì tốt nhất là nhường luôn cái chức Thái tử này cho hắn, để hắn yên ổn làm Thái tử, tương lai là Hoàng đế. Nhưng em muốn làm như vậy sao? Nếu đã không muốn, thì không bằng mỗi người đều hạ quyết tâm, ngày sau xem đối phương là kẻ thù, không cần phải do dự, rối rắm nữa.”

Tề Nhiễm nghe vậy thì lắc đầu phì cười, y biết Lâm Duyệt đang an ủi mình. Nếu người ta có thể quyết đoán đến mức độ này thì còn cần sợ hãi gì nữa?

Tề Nhiễm bình thản nói: “Tuy rằng ta vẫn do dự, nhưng nếu thời gian quay trở lại, ta vẫn sẽ ra tay với hắn.”

Ban đầu, để ép Mai phi lộ sơ hở, y đã dùng kế hãm hại Tề Anh.

Bây giờ Tề Anh chọn tranh đoạt vị trí kia, y không còn gì để nói.

Lâm Duyệt bĩu môi khi nghe Tề Nhiễm nói vậy, hắn hỏi: “Thôi, chúng ta không nói cái này nữa. Thất hoàng tử muốn cưới Phỉ An Ninh, em thấy thế nào?”

Tề Nhiễm cúi đầu nói: “Ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là phụ hoàng nghĩ thế nào.”

Đây xem như là một nước cờ hay của Tề Anh, vào lúc này, tâm tư của Hoàng đế khó đoán nhất. Dù nói thế nào thì trong mắt Hoàng đế, hành động của Tề Anh cũng là đang tỏ lòng thành khẩn, Hoàng đế hiển nhiên là sẽ hài lòng.

Lâm Duyệt nhướn mày hừ lạnh: “Ta thấy em là người trong cuộc u mê.”

Tề Nhiễm nhướn mày hỏi lại: “Nghĩa là gì, xin được lắng nghe.”

Lâm Duyệt đáp: “Thất hoàng tử cưới vợ hay không, và cưới ai, vốn không phải là chuyện mà em nên lo lắng. Nhưng em lại là huynh trưởng của hắn, quan hệ hai bên vốn vẫn tốt đẹp, chỉ giương mắt nhìn hắn bước lên con đường không lối thoát đó là không được đâu. Phủ Định An Hầu họ Phỉ, nhưng họ Phỉ không chắc đã là người của phủ Định An Hầu. Phụ thân của Phỉ An Ninh phạm tội, người tha mạng cho lão ta là em. Nhưng trong mắt em, lão vẫn là một kẻ có tội. Phỉ An Ninh là hậu duệ của một tội nhân thì làm sao xứng đáng trở thành Chính phi của Thất hoàng tử? Nàng ta muốn vào phủ Thất hoàng tử, còn Thất hoàng tử lại đồng ý cưới nàng ta, vậy thì thành toàn cho bọn họ đi. Nhưng người sống trong nhà Thất hoàng tử không chỉ có một Vương phi, còn có thể là Trắc phi, thậm chí là cấp bậc thấp hơn cũng thế thôi. Hoàng thượng có thể nói là không nhỏ nhen, cũng không quá rộng lượng, Phỉ An Ninh dù sao cũng suýt trở thành Thái tử phi, đây chính là việc huynh đệ bất hòa vì một người con gái, em chỉ cần nhắc thoáng qua là Hoàng thượng chắc chắn sẽ tự hiểu ra. Một cô gái vừa có thân phận thấp, lại có khả năng khiến huynh đệ bất hòa xa cách, muốn vào phủ của Thất hoàng tử thì làm sao có thể có thân phận cao hơn người được?”

Lâm Duyệt cảm thấy mình nói không sai, thật ra Hoàng đế khá là nhỏ mọn. Nếu không thì vì sao khi chọn Vương tử phi cho Việt Tú lại trực tiếp chọn Lâm Như Ý. Khi đó, nhà họ Lâm vẫn còn đích nữ chi thứ hai là Lâm Như Trân, mà khi Hiền phi cho gọi thì thậm chí không buồn che giấu ngoài mặt, chỉ gọi đúng một mình Lâm Như Ý vào cung. Hoàng đế cho rằng Lâm Như Ý là người từng được ngài để mắt, dự định chọn làm Thái tử phi cho Tề Nhiễm, một khi Tề Nhiễm đã không vừa mắt thì tốt nhất là nên đuổi đi thật xa, tránh ngày sau lại sinh sự.

Kiểu như Phỉ An Ninh e rằng chính là người dễ khiến Hoàng đế bất mãn.

Tề Nhiễm nghe Lâm Duyệt nói một hơi dài như vậy, mắt thoáng ý cười, y nói chậm rãi: “Ta quả thực không nghĩ đến việc này, đa tạ Lâm đại nhân đã giải đáp.”

Lâm Duyệt ngước lên nhìn y, đáp: “Sao em lại không nghĩ ra, em chỉ là……” Chỉ là không muốn nói, muốn để hắn lên tiếng mà thôi.

Nghĩ vậy, mùi chua toát ra trên toàn thân Lâm Duyệt vừa rồi cuối cùng cũng tản hết. Tề Nhiễm là Thái tử, sao lại không nghĩ ra những thủ đoạn trong cung này. Tề Nhiễm chỉ không nói thẳng thừng ra như hắn, mà thích trực tiếp ra tay hành động mà thôi, có nhiều lúc Tề Nhiễm rất hướng nội, vì muốn cho hắn biết mình thật sự không có ý tưởng gì với Phỉ An Ninh nên mới dùng cách này.

Tề Nhiễm cười híp mắt, nói: “Ta chỉ không nghĩ đến từng chi tiết như Duyệt mà thôi.”

Lâm Duyệt nói: “Nhưng mà em cũng nói Tề Anh muốn giành binh quyền, ta cảm thấy việc này rất nguy hiểm.”

Người ta thường nói tướng ở ngoài không nghe theo lệnh vua. Nếu Tề Anh thật sự nắm được binh quyền thì vẫn luôn là một biến số, dù hắn chọn lật đổ Hoàng đế, mưu phản lên ngôi, hay là chờ sau này khi Tề Nhiễm đăng cơ mới nổ ra binh biến. Quân nhân luôn là loại người phục tùng mệnh lệnh, bất kể ở hiện đại hay cổ đại. Đặc biệt là binh lính thời cổ, bọn họ khăm phục nhất là người cùng mình đánh giặc. Tề Anh là một hoàng tử cao quý, nhưng hắn lại từng cùng quân lính ra trận giết giặc, cũng từng bị thương như họ.

Đối với những binh lính ngoài tiền tuyến từng tắm máu quân thù, Thái tử Tề Nhiễm chỉ là một người xa lạ. Khi Tề Anh lên tiếng kêu gọi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn ra mặt vì Tề Anh. Con đường theo vua mới lên ngôi để đạt được vinh hoa phú quý luôn là con đường mà nhiều người lựa chọn nhất.

Trước kia Lâm Duyệt rất lười nghĩ về những điều này, nhưng từ khi hắn và Tề Nhiễm xác định quan hệ, mọi việc hắn cần suy nghĩ đều vây quanh Tề Nhiễm. Bây giờ hắn thậm chí còn hối hận vì sao trước kia không bàn luận với Tề Nhiễm những thứ này cơ chứ.

Tề Nhiễm tất nhiên hiểu ý Lâm Duyệt, y nhìn dáng vẻ cau mày sốt ruột của Lâm Duyệt, bèn đặt tay lên vai hắn, thấp giọng nói: “Ta hiểu điều Duyệt nói, ta là Thái tử, khi đứng trên triều đình thì không thể tùy ý nhúng tay vào các bộ. Nhưng Duyệt đã quên, phủ Định An Hầu là nhà ngoại của ta, bản thân Định An Hầu đã nắm trong tay mười vạn quân.”

“Hầu gia của phủ Định An Hầu là cữu cữu của em, cũng là cữu cữu của Tề Anh, làm sao em dám chắc ông ta sẽ mãi mãi nghiêng về phía em?” Lâm Duyệt lắc đầu nói: “Chỉ có thứ gì nắm trong tay mình hoàn toàn mới là tốt, mới là không còn lo lắng sợ hãi.”

Tề Nhiễm đáp: “Phỉ hầu gia lòng mang thiên hạ, ông ấy sẽ không bỏ mặc dân chúng, nếu Tề Anh chọn con đường đại bất kính đó, chắc chắn là không thể qua cửa Phỉ hầu gia được. Mà dù trong tình huống tồi tệ nhất, Phỉ hầu gia chọn Tề Anh, ta vẫn sẽ tin Phỉ Thanh.”

Tình thế kiếp trước quá sức bất lợi với y, hoàn cảnh của Phỉ Thanh lại nguy hiểm cùng cực đến vậy, nhưng hắn vẫn luôn chọn đứng về phía y.

Lâm Duyệt hỏi: “Em hình như rất tin tưởng Phỉ Thanh?”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, ánh mắt hơi mất tập trung, y nói: “Từ nhỏ chúng ta đã trưởng thành bên nhau rồi, ta rất hiểu nhân phẩm của hắn. Hơn nữa, dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng, ta tin hắn, tất nhiên sẽ không dễ dàng hoài nghi.”

Lâm Duyệt nói: “Nhưng trước kia em cũng tin Thất hoàng tử, bây giờ trạng thái giữa em và hắn đã sắp đi đến bước không chết không thôi rồi.”

Tề Nhiễm nhíu mày, Lâm Duyệt làm như không thấy, hắn nói: “Vì sao em lại muốn để tất cả trứng gà vào cùng một rổ chứ? Em tin Phỉ Thanh, nhưng điều này cũng không cản trợ em cài người vào trong quân đội chứ? Em xem đi, ta cảm thấy ta rất thích hợp, hơn nữa ta còn có năng lực đặc biệt, dù có sự việc bất ngờ nào xảy ra, ta cũng có thể thông báo cho em ngay lập tức?”

“Không được.” Tề Nhiễm chờ Lâm Duyệt vừa nói xong là lập tức lên tiếng phản đối. Y hít một hơi thật sâu, cố gắng buộc mình bình tĩnh, nói: “Binh lính sùng bái kẻ mạnh, Duyệt chưa từng ra chiến trường giết địch, họ sẽ không tin tưởng Duyệt.”

Tề Nhiễm tưởng rằng Lâm Duyệt muốn y trực tiếp cài người vào trong mười vạn quân mà phủ Định An Hầu đang nắm giữ, nhưng làm như thế có nghĩa là Tề Nhiễm không tin tưởng họ. Phủ Định An Hầu hiện giờ vẫn đang ủng hộ Tề Nhiễm, làm vậy chẳng khác nào khiến người ta nhớ đến cảnh qua sông đoạn cầu, ăn cháo đá bát.

Lâm Duyệt nói: “Ta biết, ta không nói là em phải đưa ta đi, ta chỉ cho rằng em nên thu mua một vài người khác.”

Tề Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó dời mắt đi, đáp: “Ta đã nghĩ đến những việc này rồi, cũng đã dò hỏi gia cảnh một vài tướng sĩ, chắc chắn sẽ có người chịu nghe lệnh ta.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng. Tề Nhiễm lại nói: “Ta không cố ý giấu Duyệt khi làm những việc này, nhưng mà khi đó chúng ta……”

“Khi đó chúng ta chưa thân mật như hiện giờ, vẫn còn đang trong trạng thái đề phòng lẫn nhau.” Lâm Duyệt tiếp lời: “Ta hiểu. Thế này đi, giao danh sách các tướng sĩ kia cho ta, ta giúp em thăm dò rõ ràng, được không?”

Hắn tất nhiên sẽ không vì điều này mà cho rằng Tề Nhiễm là kẻ lòng dạ thâm sâu, Tề Nhiễm có thể nghĩ chu toàn đến thế khiến hắn rất yên tâm.

Tề Nhiễm do dự một lát rồi nói: “Đương nhiên là được, nhưng trạng thái hiện giờ của Duyệt có được không?”

Lâm Duyệt lười biếng cười, đáp: “Có được không thì em phải thử mới biết chứ.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, gật đầu, Lâm Duyệt thấy thật mất hứng, không ngờ Tề Nhiễm lại chỉ nghe hiểu tầng ngoài câu nói vừa rồi, mà không nghĩ sâu hơn.

Nhưng Lâm Duyệt cũng không rối rắm quá lâu, hắn thấy Tề Nhiễm đã thở phào nhẹ nhõm thì chậm rãi nói: “Nếu em không muốn ta vào trong quân, vậy thì cũng nên tìm một vị trí khác cho ta chứ. Ta vẫn cứ mãi chưa có chức quan chính thức, cứ theo em mà không có danh phận thì không tốt đâu nhỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi